Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1296: Thương lượng

“Được rồi được rồi!”

Thương Khung Thần Cái thấy Cao Lão Đại định ra tay với Vương Viễn thì vội vàng lên tiếng can ngăn: “Ngưu ca là bạn của chúng ta, lão Cao đừng kích động như vậy.”

Kế đó Thương Khung Thần Cái lại nói: “Ngưu ca này, đảo Băng Hỏa là khu vực ẩn, chẳng nhẽ ngươi theo thuyền của chúng ta đến đây?”

“Ta cũng có thuyền!” Vương Viễn chỉ tay về phía xa xa.

“Ồ… Xem ra Ngưu ca cũng có nhiệm vụ.” Thương Khung Thần Cái nói: “Như vậy đi, chỗ ta có chút tiền, Ngưu ca cầm lấy đi, xin ngươi để Đồ Long Đao lại cho chúng ta.”

Nếu Vương Viễn tự mình trèo thuyền đến đây, tức là hắn nhận được nhiệm vụ và có bản đồ khu vực ẩn này, vậy hẳn không phải là cố tình đối đầu với Hồng Hoa Hội.

Thương Khung Thần Cái từng chịu thiệt trong tay Vương Viễn, biết hòa thượng này thực lực cao là một chuyện, mấu chốt ở đây là hắn còn rất nham hiểm, đắc tội với người như vậy đối với ai cũng không có lợi cả.

Đối phó với loại người chơi lưu manh bám dai như cao da chó này, chẳng bằng bỏ tiền tiêu tai, cho ít tiền rồi đuổi đi.

Dĩ nhiên ông cha ta có câu “lễ trước binh sau”, nếu hòa thượng này không chịu nói lý mà thích dùng áp lực thì đừng trách Hồng Hoa Hội ra tay tàn nhẫn.

Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.

Nói thật, không chỉ Cao Lão Đại, đến cả Thương Khung Thần Cái khi thấy Vương Viễn chưa phi thăng cũng thầm kích động không thôi.

“Ý của ngươi là, bỏ tiền mua nhiệm vụ hả?” Vương Viễn hỏi lại.

Nhiệm vụ xung đột kiểu gì cũng có một bên thất bại, thay vì cắn nhau đến con chột con què thì chẳng bằng biến nhiệm vụ thành món hàng trao đổi, nếu không có thù riêng, bình thường trong giang hồ mà gặp phải trường hợp này đều dùng phương thức đó để giải quyết.

Chỉ cần giá cả hợp lý, ngươi muốn nói gì thì nói.

“Đúng vậy!”

Thương Khung Thần Cái nói: “Ý của Ngưu ca thế nào?”

“Được thôi!” Vương Viễn gật đầu nói: “Ngươi trả bao nhiêu tiền?”

“Một nghìn vàng thế nào?” Thương Khung Thần Cái cười hỏi.

“Một nghìn vàng?” Vương Viễn cười híp mắt nói: “Thương Khung à, ngươi coi ta là đệ tử Cái Bang các ngươi đó hả? Đừng có chọc cười ta!”

Một nghìn vàng trong giai đoạn hiện tại không phải là một con số nhỏ, nhưng cũng phải xem tình huống thế nào mới được, nhiệm vụ lần này liên quan đến món thần binh như Đồ Long Đao, giá một nghìn vàng cứ như đang đi ăn xin vậy.

Ít nhất cũng phải dùng giá thần binh trên thị trường để làm giao dịch.

“Sao nào? Thế vẫn còn chê ít à?” Thương Khung Thần Cái hỏi ngược lại.

“Nếu không thì sao?” Vương Viễn cười nhạt hỏi.

Đây không phải là vấn đề nhiều hay ít nữa rồi, rõ ràng là chẳng coi Vương Viễn ra gì.

Thương Khung Thần Cái khoát tay nói: “Vậy đã là nhiều rồi! Ngưu ca đừng đòi hỏi quá! Hai ta cũng quen thân nên ta mới không muốn ngươi đi một chuyến không công thôi…”

Vương Viễn: “…”

Lần này Vương Viễn nghe ra rồi, trong mắt Thương Khung Thần Cái, Đồ Long Đao đã định trước là vật sở hữu của Hồng Hoa Hội, y cho Vương Viễn một nghìn vàng chẳng qua là sĩ diện hão mà thôi.

Dẫu sao giá cả đưa ra trong giao dịch nhiệm vụ xung đột nhiều hay ít có liên quan đến thực lực hai bên.

Hồng Hoa Hội có nhiều cao thủ ở đây, còn có ba tu sĩ Tiên Thiên, mà Vương Viễn chỉ là một võ giả bình thường, thực lực hai bên chênh lệch quá xa, nếu đối đầu, Vương Viễn sẽ không chiếm được phần thắng, cho một nghìn vàng đã là giới hạn rồi.

“Ngươi biết ông chủ bọn ta là ai không?” Vương Viễn hỏi Thương Khung Thần Cái.

“Liên quan gì đến ta?” Thương Khung Thần Cái tỏ vẻ khinh thường.

“Liên quan chứ!” Vương Viễn lạnh lùng nói: “Một nghìn vàng này chẳng bõ cho ông chủ bọn ta tiêu xài một ngày đâu, ngươi tự giữ mà dùng đi.”

“Ngươi có ý gì?!” Cao Lão Đại nghe vậy, nóng nảy chỉ tay vào Vương Viễn hỏi.

Lần này Thương Khung Thần Cái không ngăn họ Cao lại.

“Chẳng có ý gì cả!” Vương Viễn thả lỏng hai tay: “Chỉ là không đúng ý giao dịch thôi!”

“Không biết ông chủ của Ngưu ca là ai mà một nghìn lượng vàng, ngươi cũng không coi ra gì?” Thương Khung Thần Cái vừa cười vừa hỏi.

“Phi Vân Đạp Tuyết!” Vương Viễn phun ra bốn chữ này.

“Phi… Phi Vân Đạp Tuyết?”

Đám người Hồng Hoa hội nghe thấy cái tên này, đều hít ngược một ngụm khí lạnh, thậm chí còn lùi về sau một bước, như thể tên hòa thượng ở trước mặt mình chính là Phi Vân Đạp Tuyết vậy.

Phi Vân Đạp Tuyết, đệ nhất nhân trong trò chơi, cấp bậc cao đến một trăm linh năm, cao hơn người xếp hạng thứ hai ước chừng mười cấp, nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng sợ, mà chuyện đáng sợ hơn là thằng nhãi này là người giàu số một trong trò chơi, nghe nói hắn là cậu chủ nhỏ của công ty Long Đằng, thật hay giả thì chẳng biết, dù sao cũng rất dọa người, trong trò chơi, cao thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp nhìn thấy hắn còn phải nể mặt ba phần.

Trước đây, người này xem như cũng khá khiêm tốn, không thu hút sự chú ý của người khác, cũng rất ít giao tiếp với người chơi bình thường, nhưng gần đây nghe nói thằng con trai ngậm thìa vàng này đang hoạt động sôi nổi trên diễn đàn, nghe người ta nói, chỉ cần sao chép một đoạn văn gốc từ nguyên tác của bối cảnh trò chơi giao cho hắn, thì hắn sẽ trả tiền, từ năm trăm đến một nghìn lượng vàng.

Một câu một nghìn lượng vàng chân chính, tiền nhiều đến khó xử.

Ở trước mặt một thổ hào siêu cấp như vậy, một nghìn lượng vàng nho nhỏ, thật sự không tính là cái thá gì cả.

“Đệt!”

Vương Viễn nhìn thấy loại phản ứng này của đám người Hồng Hoa hội, trong lòng phải nói là rất buồn bực, không ngờ mình tung hoành thiên hạ lâu như vậy, mà trong mắt đám người Hồng Hoa hội này, còn không có sức uy hiếp lớn bằng Phi Vân Đạp Tuyết, thật tức quá đi.

“Nếu Ngưu ca đã là người của ông chủ Phi Vân, vậy chúng ta vẫn có thể thương lượng!” Thương Khung Thần Cái nói: “Nếu ông chủ Phi Vân có thể ra giá, thì Đồ Long Đao này chưa chắc đã không thể mua được, dù sao thì chúng ta tới nơi này không chỉ vì Đồ Long Đao, chắc chắn Ngưu ca cũng không chỉ tới vì đao thôi đâu nhỉ, sao nào? Kêu ông chủ của ngươi lôi tiền ra, giữa người và đao, ngươi chọn một cái đi.”

“Đồ Long Đao? Ở đâu cơ?” Vương Viễn hỏi.

“Chính là thanh trên tay ngươi.” Thương Khung Thần Cái đáp.

“Ý của ngươi là kêu ta bỏ tiền ra mua đao trong tay ta á?” Vương Viễn cười: “Tại sao không phải là người cho ta tiền, sau đó ngươi chọn một cái nhỉ?”

“Ngươi cảm thấy ngươi có thực lực để ra điều kiện sao?” Cao Lão Đại lớn tiếng kêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận