Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 916: Cái chết của A Tử

“Ô ô ô ô…”

Đoàn Chính Thuần ra sức giãy giụa ở trong lòng Vương Viễn, có điều Vương Viễn vẫn ôm chặt y, cho dù y có dùng sức thế nào thì vẫn không thể cựa quậy được, càng không phát ra một tiếng động nào.

Mối thù giết cha không đội trời chung, ở trong mắt Tiêu Phong, Đoàn Chính Thuần là kẻ thù giết cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi và cả sư phụ của y. Lúc trước Tiêu Phong không giết chết Đoàn Chính Thuần ở trước mặt mọi người chính là vì muốn cho hoàng thất Đại Lý một chút thể diện.

Bây giờ hai người gặp nhau riêng lẻ, cuối cùng Tiêu Phong cũng không thể át được lửa giận ở trong lòng, y lớn tiếng nói: “Đoàn Chính Thuần, ngươi tội ác tày trời, đừng nói võ công của Đoàn thị Đại Lý của ngươi trác tuyệt, chỉ sợ một chưởng của Tiêu Phong ta ngươi cũng không chịu nổi, xem chiêu đi!”

Trong lúc nói, Tiêu Phong chân đạp Càn vị, tay trái vẽ một vòng tròn, tay phải đánh về phía trước, hô to một tiếng.

Kháng Long Hữu Hối!!

Cao thủ có cấp bậc như Tiêu Phong, ra tay cực kỳ nhanh, uy lực mạnh đến nỗi chỉ dùng những lời nói bình thường thì khó mà hình dung ra được. A Tử vốn dĩ chỉ muốn giả trang để nghe lén cuộc nói chuyện giữa Tiêu Phong và Đoàn Chính Thuần, sau đó khiến Đoàn Chính Thuần xấu hổ, nhưng ả ta không ngờ Tiêu Phong lại muốn lấy mạng chó của Đoàn Chính Thuần.

Nói ra tay là ra tay luôn, hoàn toàn không để A Tử kịp phản ứng lại.

Chờ đến lúc A Tử phản ứng lại thì chưởng lực của Tiêu Phong đã đánh tới.

“Ầm vang!”

Ánh chớp lóe lên, giữa không trung lại có một tia sét ầm ầm đánh xuống, sét làm tăng thêm uy lực của chưởng, Tiêu Phong đánh ra một chưởng này đúng là giông tố cả đất trời, phịch một tiếng, đánh thẳng vào ngực của A Tử.

“Phanh!”

Một chưởng đánh xuống, A Tử né không kịp, lập tức bay thẳng về phía sau. Ả ta bay ra khoảng mười mét rồi mới bang một tiếng, ngã một cái thật mạnh ở trên mặt đất.

“Oanh!”

Lại là một tiếng sấm rền vang, hạt mưa to bằng hạt đậu từ không trung rơi xuống.

A Tử nằm ở trên cầu, Vương Viễn và Đoàn Chính Thuần ở cách đó không xa, thân thể co rút một chút, hoàn toàn không có sự sống.

“A…”

Đoàn Chính Thuần trong tay Vương Viễn trông thấy cảnh này, cuối cùng không kiểm soát được mà chảy nước mắt.

Nước mưa hòa với nước mắt trên khuôn mặt Đoàn Chính Thuần, Vương Viễn chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm nhũn, giống như đang nắm một đống bùn lầy. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy da mặt của Đoàn Chính Thuần sau khi bị ngấm nước đã hóa thành một thứ kết tủa gì đó, sau đó từng mảng to rớt xuống dưới, lộ ra khuôn mặt của A Châu.

“Là ngươi?!!”

Nhìn thấy A Châu, Vương Viễn không khỏi kinh hãi, lại nhìn về phía Tiêu Phong đang đứng ở trên cầu và A Tử đã chết ngắc, đầu to nhẵn bóng của hắn lập tức chứa đầy dấu chấm hỏi.

“Sao ngươi lại tới đây? Vả lại còn dịch dung thành bộ dáng của Đoàn Chính Thuần?”

Trong đầu Vương Viễn chứa đầy sự nghi hoặc.

Theo lý mà nói A Châu hẳn phải ở chung một trận doanh với Tiêu Phong mới đúng, vì sao phải giả trang thành Đoàn Chính Thuần đến đây chịu chết? Chẳng lẽ là sợ Tiêu Phong giết Đoàn Chính Thuần, đắc tội với Đoàn gia ở Đại Lý?



“Ủa? Vì sao Đoàn Chính Thuần lại nhẹ như vậy?”

Lúc này Tiêu Phong ở trên cầu cũng đã nhận ra có điều gì không đúng.

Cao thủ như Tiêu Phong, trọng lượng trong tay có sai lệch đi một cân hay nửa cân y cũng có thể phát hiện ra được, dáng người của Đoàn Chính Thuần thế kia, đồng thời còn là loại người có võ công cao cường, không lý nào lại nhẹ như vậy được.

Thả người nhảy lên, Tiêu Phong nhảy tới bên cạnh thi thể A Tử cách đó mười mét, cúi đầu nhìn, chỉ thấy mặt nạ dịch dung sau khi chết đã mất đi hiệu lực trên mặt A Tử.

Cùng lúc đó Tiêu Phong chớp mắt một cái, cũng nhìn thấy Vương Viễn và A Châu ở cách đó không xa.

Trong lúc nhất thời, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.

“Chuyện này là sao?”

Tiêu Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này lại nhìn thấy quần áo của Đoàn Chính Thuần trên người A Châu, tuy rằng y vô cùng khôn khéo nhưng lúc này cũng không biết nên làm như thế nào.

Vương Viễn vội vàng nói: “Cái cô A Tử này từ lúc sinh ra đã ngang bướng khó bảo rồi, sợ là vì muốn nghe lén cuộc nói chuyện giữa ngươi và Đoàn Chính Thuần nên mới cố tình giả trang thành bộ dáng như vậy…”

Những lời Vương Viễn vừa nói đều là lời nói thật, chẳng qua là hắn không nhắc gì đến việc mình xúi giục A Tử và làm mặt nạ cho ả ta thôi.

Tiêu Phong đã từng được tận mắt chứng kiến sự điêu ngoa của A Tử, thế nên cũng không nghi ngờ gì lời nói của Vương Viễn, nhưng điều khiến y cảm thấy khó hiểu nhất bây giờ chính là: Vì sao A Châu cũng mặc quần áo của Đoàn Chính Thuần, lúc này vẻ mặt của nàng còn bi thương như vậy.

A Châu nhìn lướt qua A Tử đã chết ngắc ở trên mặt đất, nàng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, sau đó A Châu kéo phần áo ở vai ra, lại tháo xuống một chiếc khóa vàng ở trên cổ.

Một tia chớp xẹt ngang bầu trời, Tiêu Phong trước mắt sáng ngời, chỉ thấy làn da nơi đầu vai của A Châu trắng tựa tuyết, lại bị khắc một chữ đỏ như máu: “Đoàn”.

“Chuyện này…”

Nhìn thấy chữ “Đoàn” trên vai A Châu, Tiêu Phong đột nhiên ngẩn ra.

Cằm của Vương Viễn cũng rơi xuống dưới đất.

Lúc trước ở nhà trúc, Vương Viễn từng thấy chữ “Đoàn” trên vai A Tử, cũng trông thấy chiếc khóa vàng của A Tử, A Châu để lộ ra hai thứ này, không khác gì đang nói cho Vương Viễn và Tiêu Phong biết thân thế của nàng.

Má nó chứ, A Châu thế nhưng cũng là con gái của Đoàn Chính Thuần, trời đựu, rốt cuộc lão Đoàn chó chết này có bao nhiêu đứa con gái riêng vậy!!

Làm bậy, đúng là làm bậy mà!

Khó trách A Châu lại giả mạo Đoàn Chính Thuần đến đây chịu chết, xem ra trong lòng nàng đã có ý muốn chết, nếu không phải Vương Viễn kịp thời ngăn cản, chỉ sợ người đang nằm trên mặt đất kia là A Châu chứ không phải là A Tử.

Tái ông mất ngựa nào biết đây là phúc, Vương Viễn chó ngáp phải ruồi, đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

“Ngươi… Ngươi là con gái của bọn họ?” Tiêu Phong thông minh cực kỳ, tất nhiên là y cũng đoán được đại khái.

A Châu nói: “Vốn dĩ ta không biết, sau khi nhìn thấy chữ được khắc trên vai A Tử ta mới biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận