Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 658: Trương Thúy Sơn – đồng đội heo

Mà Đạo Vô Hưu lại vô cùng lớn lối nói: "Đúng vậy, nếu Trương ngũ hiệp không chịu nói ra tung tích của Tạ Tốn, vậy không chừng phải động dao động kiếm thật!"

Đạo Vô Hưu vừa dứt lời, trong đại điện lập tức xôn xao cả lên.

Chúng đệ tử Võ Đang bấy giờ không chịu nổi nữa, muốn ra tay. Trương Tùng Khê và Mạc Thanh Cốc càng tức giận không thôi.

"A di đà phật!"

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng niệm phật vang lên khiến đám người Võ Đang đồng loạt tỉnh táo lại.

Theo tiếng niệm kinh nhìn lại, chỉ thấy hòa thượng Không Văn của phái Thiếu Lâm chắp tay trước ngực, hóa ra vừa rồi là lão lên tiếng.

Phía sau Không Văn là hai hòa thượng, một có vóc người to lớn, tướng mạo uy vũ, một thì lông mày rủ xuống, mặt mũi tràn ngập vẻ u sầu. Đó chính là hai vị cao thủ Không Tính và Không Trí của phái Thiếu Lâm.

Theo phía sau ba người là chín tên đệ tử Thiếu Lâm, chỗ huyệt Thái Dương ai nấy đều gồ lên, hiển nhiên tu vi nội công không hề tầm thường.

Cao thủ của Thiếu Lâm tự dù chưa chắc có võ công mạnh nhất, nhưng lại có số lượng nhiều nhất, ba cao tăng đời chữ Không này cũng là một trong số ít cao thủ của Thiếu Lâm tự.

Cao thủ phái Thiếu Lâm lên tiếng, tất nhiên không đến phiên hậu bối xen vào.

Không Văn nói thẳng với Trương Tam Phong: "Trương chân nhân, bần tăng theo tuổi tác và vai vế mà nói thì đều là hậu bối của ngài. Hôm nay trừ mừng thọ ra thì vốn không nên nhắc đến chuyện khác. Nhưng bần tăng thẹn với chưởng môn phái Thiếu Lâm, có mấy câu muốn nói thẳng với tiền bối, còn xin Trương chân nhân chớ trách móc."

Trương Tam Phong từ trước đến nay làm người rất thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề luôn: "Ba vị cao tăng cũng vì Ngũ đệ tử Trương Thúy Sơn của ta mà đến sao?" Trương Thúy Sơn nghe sư phụ nhắc đến tên mình thì lập tức đứng dậy.

"Đúng vậy!"

Không Văn nói: "Trương ngũ hiệp giết bảy mươi mốt mạng của tiêu cục Long Môn, lại giết chết sáu tăng nhân Thiếu Lâm, tính mạng của bảy mươi bảy người kia nên giải quyết như thế nào? Ngoài ra sư huynh của bần tăng Không Kiến đại sư cả đời từ bi vi hoài, lại bị Tạ Tốn hại chết, nghe nói Trương ngũ hiệp biết được tung tích của y, xin Trương ngũ hiệp nói rõ ra cho."

Trương Thúy Sơn lớn tiếng nói: "Không Văn đại sư, bảy mươi bảy mạng người của tiêu cục Long Môn và tăng nhân Thiếu Lâm tuyệt đối không phải do vãn bối ra tay. Về phần người gây nên cái chết cho bảy mươi bảy người đó là ai, vãn bối biết nhưng không muốn nói rõ. Còn chuyện của Tạ đại ca, y đã kết nghĩa kim lan với ta, Tạ Tốn ở đâu, vãn bối thực không dám giấu diếm, vãn bối có biết, nhưng người trong giang hồ lấy chữ nghĩa làm đầu, vãn bối quyết không thể nói ra."

"Ây da, tên này đúng là lưu manh."

Vương Viễn nghe vậy không khỏi nhếch miệng.

Ý trong lời nói của Trương Thúy Sơn rất rõ ràng, ai giết đệ tử Thiếu Lâm, ta biết nhưng không nói đấy, ác tặc Tạ Tốn kia là huynh đệ kết bái của ta, ta biết y ở đâu nhưng cũng không nói đấy…

Với sự thiểu năng này, ngay cả Vương Viễn cũng nhịn không được muốn nện cho y mấy quyền.

Loại chuyện này cứ nói thẳng không biết là xong, tất cả mọi người đều là nhân sĩ chính phái, cho dù biết Trương Thúy Sơn đang nói láo, có Trương Tam Phong ở đó cũng chẳng có ai dám làm gì y. Nhưng thái độ của Trương Thúy Sơn mới nãy hiển nhiên là đang gây hấn, ta biết nhưng không nói ra đấy, hì hì, các ngươi làm được gì ta!

"Trương chân nhân, đệ tử của ngài vừa chính miệng nói đó!"

Quả nhiên, Đạo Vô Hưu đâu phải đèn cạn dầu, lập tức tóm lấy những lời Trương Thúy Sơn mới nói ban nãy, bắt đầu áp chế Trương Tam Phong: "Trương chân nhân, ngài là Bắc Đẩu của võ lâm, các đại phái bọn ta đều tôn kính ngài, đặc biệt đến đây mừng thọ, nhưng đệ tử của ngài bao che kẻ xấu, ngài cũng không thể cậy già lên mặt dung túng môn hạ đệ tử."

"Chuyện này…"

Trương Tam Phong cố ý bảo vệ Trương Thúy Sơn, nhưng y lại nói năng như vậy, giờ lão chẳng biết nên làm gì để chùi đít cho y nữa.

Vương Viễn nhìn ra được, Trương Tam Phong đang muốn chửi đổng lên, lão đã lấy giấy ra rồi, Trương Thúy Sơn lại xách quần lên, giờ bảo lão phải làm sao đây? Lão Trương cũng bất đắc dĩ lắm chứ!

Trương Thúy Sơn không để ý đến bất cứ điều gì thấy Đạo Khả Đạo lại bắt đầu ép hỏi Trương Tam Phong thì lập tức tỏ vẻ chính nghĩa nói: "Việc này không liên quan gì đến ân sư của ta, cũng không dính dáng gì đến đồng môn của ta, do Trương Thúy Sơn tự mình chịu trách nhiệm. Nếu các vị muốn lấy cái chết để bức bách, muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì thì cứ ra tay. Họ Trương ta cả đời chưa từng làm chuyện gì mang tiếng xấu cho sư môn, không giết nhầm người tốt, hôm nay các vị nhất quyết phải bức ta bất nghĩa, cùng lắm thì ta chết."

"Nói hay lắm!"

Đạo Vô Hưu gật đầu, soạt một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ nhắm thẳng về phía Trương Thúy Sơn, nói: "Tất cả mọi người nghe đi, chính miệng y đã nói, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, cùng lắm thì chết!"

"???"

Thấy Đạo Vô Hưu chỉ kiếm vào Trương Thúy Sơn, mang theo khí thế muốn dồn người ta vào chỗ chết, Vương Viễn đột nhiên không vui.

Hắn xem như đã nhìn ra, tên này tới đây chắc chắn không phải vì tung tích của Tạ Tốn, mà là để giết người diệt khẩu, vừa khéo đúng ý của hắn.

Không thể không nói, sắp đặt của trò chơi này chung quy vẫn rất lừa đảo, trong thiết lập Trương Thúy Sơn là một tên tương đối cổ hủ, muốn lấy cái chết uy hiếp y hiển nhiên không có một chút tác dụng nào. Mà muốn dùng con của y làm lợi thế trao đổi thì lại có ải Trương Tam Phong chặn ngang trước đó.

Nhiệm vụ của Vương Viễn nghiễm nhiên không thể hoàn thành.

Song vì là nhiệm vụ nên dĩ nhiên không có khả năng như trên! Nếu đánh không lại Võ Đang vậy thì hãy gia nhập bọn họ, với tích cách của Trương Thúy Sơn, lạt mềm buộc chặt so ra vẫn tốt hơn tỏ thái độ cứng rắn.

Vương Viễn đang tìm cơ hội để lấy được thiện cảm của phái Võ Đang, lúc này Đạo Vô Hưu lại muốn ra tay giết người, vừa khéo tạo cơ hội cho hắn thể hiện.

"Khốn kiếp! Núi Võ Đang há lại là nơi cho ngươi giở thói ngang ngược!"

Không đợi Vương Viễn tiến lên ngăn cản, Mario đã nhảy ra trước một bước, hắn ta duỗi cánh tay ra, che trước người Trương Thúy Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận