Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 968: Nhiệm vụ thủ thành đơn giản

Nỗi sợ thường tới từ những cái chưa biết, nếu chưa từng thấy qua quân Mông Cổ có trình độ gì, thì mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi đối với những tên tàn nhẫn có thể đánh xuyên toàn bộ đại lục Á Âu này. Nhưng bây giờ, phần lớn mọi người đều đã chứng kiến thực lực của binh Mông Cổ.

Trước khi Quách Tĩnh làm thống soái, mọi người đều đã tiếp nhận nhiệm vụ ám sát lính Mông Cổ trên bảng danh sách, những lính Mông Cổ này cũng chỉ mạnh hơn binh lính bình thường một chút mà thôi, thuộc loại quái tinh anh cao cấp.

Người chơi cấp bốn mươi đấu một mình, tuy có hơi khó, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.

Nói đến trận pháp, thì người chơi cũng không phải không có, La Hán trận của Thiếu Lâm tự, Chân Võ Thất Đoạn trận của phái Võ Đang, Liên Hoa Đả Cẩu trận của Cái Bang, đều là những trận pháp loại hình đoàn đội, những thứ này có cộng thêm thuộc tính rất mạnh, lẽ nào còn không thể chặn nổi lính Mông Cổ chắc?

Huống chi, những quan ải đó đều có địa hình phòng thủ, dễ thủ khó công, các đại bang phái phối hợp với nhau, lại thêm binh lính NPC của Tương Dương, muốn chặn sự tấn công của lính Mông Cổ cũng không tính là quá khó.

“Ngưu ca, ngươi cũng đừng tới tiền tuyến phá đám đó nha!” Bạch Hạc Lưỡng Sí hiểu rõ con người Vương Viễn. Bây giờ Vạn Thánh Sơn và Vương Viễn có mối quan hệ cạnh tranh rõ ràng, lúc này với tính cách của hắn, không ai dám chắc hắn sẽ không tới tiền tuyến phá rối.

“Lão phu khiêm tốn nho nhã và chính trực! Nào phải loại người như ngươi nói!” Vương Viễn mang vẻ mặt chính trực, nói xong, hắn lại hỏi Quách Tĩnh: “Thật sự không thể bàn bạc thêm một chút được sao?”

“Ngươi ép y làm chi!”

Hoàng Dung thấy Vương Viễn chưa chịu từ bỏ, lập tức bảo: “Nếu ngươi không muốn nhận thì đừng nhận nữa, cũng không có ai cưỡng ép ngươi, đến lúc đó đừng nói Tĩnh ca ca không cho ngươi nhiệm vụ!”

“Con ranh nhà ngươi, có tin ta đánh…” Vương Viễn nổi nóng, vừa định nổi giận với Hoàng Dung vài câu, lại thấy nàng ta nháy mắt với mình. Lời nói phía sau của hắn lại nghẹn ở trong miệng.

“Ngươi muốn làm gì?” Hoàng Dung lại nói.

“Không có gì!” Vương Viễn lắc đầu.

“Vậy còn không đi thủ thành đi?” Hoàng Dung cầm bút tùy tiện vẽ mấy cái lên bản đồ, sau đó giao cho Vương Viễn, nói: “Đây là bản đồ canh phòng của Phàn Thành, ngươi xem kỹ cho ta! Nếu như thất trách, thì cũng đừng trách ta trở mặt không nhận người! Các ngươi cũng giải tán cả đi!”

Răn dạy Vương Viễn xong, Hoàng Dung cũng đuổi những người khác đi.

Mọi người đều đã nhận được nhiệm vụ vừa lòng thỏa chí, lúc này cũng không muốn nán lại phòng nghị sự nữa, thấy Hoàng Dung tỏ ý mọi người có thể rời đi, bọn họ nhao nhao ra khỏi phòng nghị sự, đi thẳng về bang phái của mình, rồi dẫn các huynh đệ xông về phía cứ điểm nhiệm vụ của mình.

Vương Viễn, Phương Đông Chưa Tỏ cùng đám người Một Đám Ô Hợp đi tới Phàn Thành.

Phàn Thành chính là cứ điểm quân sự quan trọng của Tương Dương, có câu nói cổ rằng mây ở Phàn Thành có thể xuống Tương Dương, từ đó có thể thấy được địa vị chiến lược của Phàn Thành.

Thế nhưng hiện tại Phàn Thành lại trống không, chỉ có binh linh thưa thớt trên trạm gác ở tường thành, trong thành ngoại trừ NPC bách tính ra, thì không thấy một người chơi nào cả.

Mọi người đều đã đi tới tiền tuyến giết địch, kiếm cống hiến rồi, hậu phương lớn này hiển nhiên không có người nào ở lại.

“Lão Ngưu, ngươi thật đúng là tên phế vật!”

Bôi Mạc Đình đã là lần thứ một trăm tám mươi oán giận Vương Viễn vô dụng.

Đám người Mario giơ hai tay hai chân tỏ vẻ đồng ý.

Các lão đại của các bang phái khác đi tới phòng nghị sự đều nhận được nhiệm vụ chiến lược cỡ lớn, còn Vương Viễn phí nhiều sức lực như vậy, bế Quách Tĩnh lên vị trí thống soái, thì lại bị sắp xếp cho đến cho cái nơi khỉ ho cò gáy này thủ thành.

Thật con mẹ nó…

Cái này phải nói là quá nghẹn uất.

“Chuyện này không thể trách Ngưu ca được!”

Phương Đông Chưa Tỏ giải thích thay Vương Viễn: “Thực ra chúng ta quá ít người, có thể làm được nhiệm vụ thủ thành như vậy đã không dễ dàng rồi… các đoàn thể nhỏ khác ngay cả cơ hội thủ thành cũng không có đâu.”

Còn không phải sao… những đoàn thể nhỏ và người chơi tự do ở thành Tương Dương còn không có cơ hội, cũng không dám tiến vào phòng nghị sự. Dưới sự cạnh tranh của nhiều người như vậy, có thể giết được mấy lính Mông Cổ, kiếm mấy điểm cống hiến đã tính là không tệ rồi, ai còn dám suy nghĩ đến việc cướp miếng thịt trong tay các bang phái lớn chứ, đừng có tự khênh cả mình vào nữa.

“Hay là, chúng ta cũng tới tiền tuyến cướp điểm cống hiến đi?” Tống Dương đề nghị.

Một cô gái thẳng thắn biết bao, lăn lộn với Vương Viễn lâu rồi, nên bây giờ hành vi tác phong đã bắt đầu gần giống với hắn.

“Vô Kỵ tỷ tỷ đề nghị hay!”

Bôi Mạc Đình nói: “Quách Tĩnh không cho chúng ta tới tiền tuyến, thì chúng ta không đi tới tiền tuyến sao? Dù sao thì nơi này cũng không có lính Mông Cổ, chúng ta cứ trực tiếp đi tới tiền tuyến cướp điểm là được!”

“Khà khà!”

Đinh Lão Tiên cũng cười đáng khinh, bảo: “Đúng đó, cướp điểm đi, ta cho bọn họ xem vũ khí bí mật của ta!”

“Không sai! Chúng ta cũng không muốn nhàn rỗi ở nơi này!” Trường Tình Tử, Đạo Khả Đạo và Điều Tử cũng nhao nhao phụ họa.

Nếu đã làm nhiệm vụ thì mọi người đều ngại mình làm ít, làm sao có thể ở hậu phương làm biếng cho được.

“Ha ha!”

Đối mặt với lời đề nghị của mọi người, Vương Viễn lại cười ha ha, bảo: “Nếu chúng ta đã nhận nhiệm vụ thì phải giữ vững cương vị! Tuyệt đối không thể vì nhỏ mà mất lớn được!”

“Nhưng mà…”

Mọi người còn định nói gì đó.

Vương Viễn lại ngắt lời: “Ta có phải là đội trưởng không?”

“Có!”

“Có phải vừa rồi các ngươi đã chia cho ta sáu nghìn điểm cống hiến không đó?”

“Ặc…”

Mọi người im lặng không nói được gì, được rồi, quả nhiên tên hòa thượng này bắt đầu tìm lại thể diện rồi, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, mọi người đều đã hưởng sái nhiệm vụ cống hiến của Vương Viễn, bây giờ tất nhiên không dám phản bác hắn rồi.

“Lần hoạt động này, chúng ta phải coi là hành quân đánh giặc, quân lệnh không thể vi phạm, các ngươi nhất định phải nghe ta!” Vương Viễn liếc mắt nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lại móc tấm bàn đồ thủ thành mà Hoàng Dung đưa cho mình ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận