Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 445: Huyền Từ gian xảo

"Ta..."

Vương Viễn cố nén ý nghĩ muốn đánh người xuống. Má nó, hai tên thiểu năng này có vấn đề đó hả? Kiều Phong muốn lấy thứ gì còn cần dùng thuật dịch dung sao?

"A di đà phật!"

Huyền Từ chắp tay trước ngực nói: "Trong Bồ Đề Viện cất giấu kinh thư, chính là bản tự mà các cao tăng thế hệ trước lấy để truyền dạy Phật pháp, là kinh Đại Thừa bàn về độ hóa thế nhân. Nếu đệ tử Phật môn có được, nghiên cứu niệm tụng, dĩ nhiên đem lại nhiều lợi ích. Nhưng người thế tục lấy được sẽ không tôn trọng, là một sai lầm lớn. Đại Xuân và các đệ tử thân truyền trong viện ở lại, những người khác quay về đi."

Nhóm tăng nhân nghe theo lời dặn dò của lão tản đi, chỉ còn Vương Viễn, mấy chục người chơi cùng với Huyền Từ, Huyền Nan và Huyền Tịch ở lại trong đại điện.

Huyền Từ đứng đánh giá cửa điện.

Nhóm Vương Viễn hiểu ý, đứng thành vòng đóng chặt cửa lại, ba người Huyền Từ thì ngồi trên bồ đoàn trước tượng Phật. Sau khi nhóm người chặn cửa điện lại xong, Huyền Từ đột nhiên nói: "A di đà phật, sai lầm sai lầm!" Tám chữ này vừa dứt, ba lão tăng đột nhiên tung người bay lên, di chuyển đến sau lưng tượng Phật, vỗ chưởng đến theo ba hướng khác nhau.

Vương Viễn ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt bên gương đồng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Tấm lưng kia cao lớn vạm vỡ, như thể thần tiên… không phải Kiều Phong thì còn ai vào đây nữa? Hóa ra lão hòa thượng Huyền Từ đã sớm thấy được bóng lưng của y từ trong gương.

Kiều Phong trốn sau tượng Phật cũng không ngờ đến, ba hòa thượng tuổi già sức yếu nói là ra tay luôn, hơn nữa chưởng đánh ra bén nhọn, mau lẹ lại mạnh mẽ, chốc lát y đã cảm thấy hô hấp khó khăn, ngực nghẹn lại.

Ba cao tăng Thiếu Lâm tự cùng tấn công quả thực không giống bình thường, trong lúc cấp bách phân biệt lai lịch chưởng lực, y chỉ cảm thấy trên dưới trái phải sau lưng đều bị chưởng lực của ba người phong bế. Nếu y mạnh mẽ xông lên, không những không cứng rắn chống đỡ được, không thể đánh đối phương bị thương mà còn khiến bản thân chịu thiệt nữa.

"Ầm ầm!"

Đúng lúc này, tất cả mọi người chỉ nghe có tiếng động thật lớn vang lên, tượng Phật nứt vỡ đổ xuống, một đại hán to lớn giống như thiên thần từ phía sau bức tượng nhảy ra ngoài.

Kiều Phong thuộc loại người có đặc điểm này, hơn nữa còn là loại khá dễ nhận ra.

Trong chốn võ lâm người có khả năng trốn thoát khi ba vị cao tăng của Thiếu Lâm tự đồng thời ra tay cũng không nhiều, mà muốn cao to vạm vỡ như vị trước mắt này, cũng chỉ có một người.

"Là Kiều Phong!"

Thấy một hán tử cao to uy mãnh nhảy ra từ phía sau tượng Phật, người chơi trong đại điện không tự chủ được mà la lên.

"Lạch cạnh!"

Thân hình Kiều Phong cao lớn, nhưng thân thủ lại vô cùng nhẹ nhàng, sau khi đáp xuống gần như là không phát ra bất kì âm thanh nào. Khiến cho mọi người bất ngờ là trong tay Kiều Phong còn xách theo một người. Thân hình người kia to béo, lớn lên trông giống Hư Thanh như đúc.

"Hả?"

Thấy tăng nhân trong tay Kiều Phong, mọi người đều kinh ngạc, Hư Thanh càng ngạc nhiên hơn nữa.

Kiều Phong vừa mới tiếp đất, ba người Huyền Từ đã ra tay lần nữa. Chưởng phong so với vừa rồi càng thêm hung ác.

Kiều Phong không muốn làm người khác bị thương, cũng không muốn đối chưởng, đấu lực với cao tăng Thiếu Lâm.

Cảm nhận được tiếng gió thổi phía sau, Kiều Phong duỗi tay phải một cái, sử dụng Cầm Long Công hút chiếc gương đồng cách đó không xa nắm vào trong tay. Thuận thế vòng tay lại, lật cổ tay, đem gương đồng như tấm khiên che ở phía sau.

"Đinh!"

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, một chưởng của Huyền Nan đánh vào trên gương đồng. Cánh tay phải Kiều Phong chấn động, hơi tê dại, mặt gương xung quanh bình phong vỡ thành mấy mảnh.

Kiều Phong mượn lực một chưởng này của Huyền Nan, tung người bay về phía trước hơn một trượng. Chợt nghe phía sau lưng có người hít một ngụm khí, tiếng vô cùng lớn. Kiều Phong lập tức biết có một vị cao tăng Thiếu Lâm muốn sử dụng "Phách Không Thần Quyền". Mặc dù y không biết loại võ công này, nhưng cũng không muốn đọ công lực với lão ta. Ngay lập tức lại đem gương đồng đến chắn ở phía sau, nội lực cũng truyền đến cánh tay phải.

Nhưng vào lúc này, lại cảm thấy chưởng phong của đối phương nghiêng vẹo lao đến, phương hướng rất quái dị.

"Cái đệt! Lão trọc Huyền Từ gian xảo này đúng thật là âm hiểm!"

Vương Viễn thấy thế, không khỏi mắng thầm một tiếng.

Kiều Phong kinh ngạc, lập tức hiểu ra. Chưởng lực của lão tăng kia không nhắm về phía y, mà là nhắm đến Hư Thanh phía sau lưng y.

Thuở nhỏ Kiều Phong được Huyền Khổ đại sư giáo dục cảm hóa, làm cao tăng Thiếu Lâm tự, cảnh giới Phật Pháp của Huyền Khổ đại sư càng hơn người, một tay nuôi lớn Kiều Phong, tính tình từ trước đến nay cũng rất nhân từ.

Y lập tức đẩy gương đồng bảo vệ Hư Thanh.

"Rắc!"

Một âm thanh vang lên, tiếng gương đồng im bặt.

Lúc trước chiếc gương này vốn đã bị chưởng lực của Huyền Nan làm nứt, lúc này lại trúng Phách Không Chưởng của Huyền Từ phương trượng. Một âm thanh nứt vỡ vang lên, gương đồng chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ, trong đó có một mảnh vỡ bay trúng lưng của Hư Thanh.

"Phụt!"

Hư Thanh phun ra một ngụm máu tươi, mắt thấy như không sống được nữa.

Mà Kiều Phong vốn muốn lao người lên, kết quả vì bảo vệ Hư Thanh, mà không kịp đề phòng bất ngờ trúng chiêu của Huyền Từ. Vừa mới nhảy được một nửa đã bị Huyền Từ đánh một chưởng, dưới chân mềm nhũn rơi xuống mặt đất.

"Đại Kim Cương Chưởng!!!"

Thấy sức mạnh thần kì như vậy của Huyền Từ, toàn bộ chúng đệ tử đều choáng váng.

Vương Viễn càng vô cùng kinh ngạc. Huyền Từ làm chưởng môn phái Thiếu lâm, võ nghệ cao cường cũng hợp tình hợp lý, nhưng ở trong mắt Vương Viễn, sự gian xảo của Huyền Từ còn hơn cả sức mạnh. Không ngờ năng lực của lão già này lại hung hãn như vậy. Chỉ bằng một chưởng đã đánh một cao thủ tuyệt đỉnh như Kiều Phong rơi xuống đất.

Tuy rằng Kiều Phong vì cứu người, mới vô tình hứng chịu một chưởng này. Nhưng dù sao Kiều Phong cũng là cấp 190, kém một chút nữa là trở thành đại thần cao thủ. Có thể một chưởng hạ gục Kiều Phong, sức mạnh của Huyền Từ e rằng không kém bao nhiêu so với tuyệt đỉnh cao thủ.

Không hổ là kỳ tài hiếm có của Thiếu Lâm tự, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Phải biết rằng giá trị vũ lực của cao tăng đời chữ Huyền cũng không kém. Mặc dù so với tu vi của Huyền Từ vẫn kém, nhưng chênh lệch cũng không quá xa. Đời chữ Huyền của Thiếu Lâm tự cũng có mấy chục người. Dựa vào tiêu chuẩn của Huyền Từ nhìn ra, Thiếu Lâm được gọi là môn phái lớn số một thiên hạ cũng không phải không có lí do.

Bạn cần đăng nhập để bình luận