Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 296: Phá vòng vây chạy trốn.

Nghề nghiệp đánh xa lại có sát thương lớn như vậy, quả thật khiến cho người nghe kinh hãi.

Bôi Mạc Đình và Mario đều là hai vị cao thủ cực kỳ tự phụ, nhưng khi gặp phải đối thủ như vậy, bọn họ cũng không nắm chắc có thể đánh bại đối phương. Bây giờ người chơi từ bốn phương tám phương bao vây bọn họ cũng gần ba mươi, bốn mươi người, cả người đều là trang bị hoàn mỹ, hiển nhiên thực lực cũng không chênh nhau quá nhiều, mà bên phía Vương Viễn lại chỉ có bốn người.

Bốn người với bốn mươi người... Sự chênh lệch thực lực lại lớn như thế, e rằng muốn chạy cũng khó.

Thấy nhiều người xông tới như vậy, Vương Viễn cũng nhướng mày.

Sự tự do trong trò chơi “Đại Võ Tiên” này rất cao, còn có rất nhiều nhiệm vụ kỳ ngộ, người chơi gặp được kỳ ngộ thì cũng không có gì là lạ cả.

Vương Viễn có thể có được hai bộ thần công cái thế, tất nhiên những người chơi khác cũng có kỳ ngộ riêng của mỗi người, không nói đâu xa, ví dụ như mũi tên vừa rồi không phải người chơi bình thường nào của Đường Môn cũng có thể bắn ra được.

Đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể thì cũng không dám khinh thường. Dựa vào thực lực hiện giờ của hắn, muốn an toàn rút lui cũng không phải là việc gì quá khó, nhưng muốn mang những người khác theo thì lại không dễ dàng như vậy.

Đối với chuyện đám Mặc Bạch bao vây mình, Vương Viễn cũng ngạc nhiên không thôi, không nghĩ tới đám người kia phản ứng nhanh như vậy, bên mình còn chưa tới dịch trạm thì đã bị người chặn ở thôn Hoa Sơn, xem ra chắc chắn trong đám người chơi này có cao nhân chỉ điểm.

“Ha ha! Lão Bạch, đây chính là người cướp hồn châu của ngươi sao?”

Sau khi bao vây bốn người Vương Viễn, một người chơi mặc trang phục đệ tử Cái Bang bước tới cười nói: “Nhìn qua thì cũng chẳng ra làm sao, ngu ngốc không hiểu chuyện gì bị chúng ta bao vây, đội của các ngươi cũng kém cỏi thật đấy.”

“Túy Mộng Sinh! Ngươi có thể bớt nói một hai câu không!”

Lúc này, một người có vóc dáng cao to, trong tay cầm theo một chiếc cung lớn, không thể nhìn ra được là người chơi của môn phái nào bước về phía người chơi Cái Bang kia, vẫy tay nói: “Không biết thực lực của những người khác thế nào, nhưng chắc chắn tên hòa thượng kia không dễ đối phó đâu, ngay cả Xuyên Vân Tiễn của ta mà hắn có thể bắt lấy. Lão Bạch, có phải Huyết Trích Tử của ngươi bị hắn cướp đúng không?”

“Đúng vậy, Mặc đại ca...” Mặc Bạch gật đầu, đến giờ trong lòng y vẫn còn sợ hãi không thôi.

Người chơi cung thủ có vóc dáng cao lớn này chính là người chỉ huy Phi Vân Minh chặn giết Độc Cô Tiểu Linh, bao vây đám Vương Viễn – Trầm Mặc Quả Ngôn.

“Coi như bọn họ gặp may!” Trầm Mặc Quả Ngôn nghe vậy bèn lạnh nhạt nói: “Trong tay có lợi thế để đàm phán.”

Dứt lời, Trầm Mặc Quả Ngôn bước về phía trước hai bước, nói với Vương Viễn: “Tại hạ là Trầm Mặc Quả Ngôn, vì sao các hạ lại làm vậy với người của Phi Vân Minh chúng ta?”

“Phi Vân Minh?”

Vương Viễn nghe vậy, hắn không khỏi sửng sốt: “Chưa từng nghe qua!”

Phi Vân Minh vốn là tổ chức tư nhân do Phi Vân Đạp Tuyết nuôi dưỡng, cũng không được coi là quá nổi danh, Vương Viễn chưa từng nghe qua cũng là một chuyện rất bình thường.

“Ha ha!”

Trầm Mặc Quả Ngôn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, y cười nói: “Nếu các hạ không biết Phi Vân Minh, nói vậy chắn hẳn cũng không phải cố ý gây rắc rối cho Phi Vân Minh chúng ta, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm.”

“Ách...”

Nghe Trầm Mặc Quả Ngôn nói xong, Vương Viễn không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Được đấy, đã từng gặp những người tìm bậc thang cho mình, nhưng lại chưa từng gặp được ai biết cách tìm bậc thang cho mình như vậy, không nói hai lời đã coi việc này là “hiểu lầm”... Quả thật cái người tên là Trầm Mặc Quả Ngôn này cũng có chút thú vị.

“Anh bạn Trầm Mặc bao vây chúng ta ở đây, chắc hẳn không chỉ để nói một câu hiểu lầm đâu nhỉ.”

Vương Viễn nhìn bốn phía xung quanh, cười hỏi ngược lại.

“Đương nhiên không phải!”

Trầm Mặc Quả Ngôn phẩy tay, sau đó nói tiếp: “Nếu chỉ là hiểu lầm, chúng ta sẽ không có thù oán gì, chỉ cần ngươi trả lại hồn châu và vũ khí cướp được của huynh đệ ta, Phi Vân Minh chúng ta coi như việc này chưa từng xảy ra, không biết ý của các hạ như thế nào?”

“Ha ha ha ha!”

Trầm Mặc Quả Ngôn vừa dứt lời, Vương Viễn lập tức cười ha hả.

Tên Trầm Mặc Quả Ngôn này cũng quá vô liêm sỉ.

Người của Phi Vân Minh ép mua ép bán cướp hồn châu khắp nơi, người của Một Đám Ô Hợp cũng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Làm mấy trò đó thì sớm muộn gì cũng phải trả giá, cướp của người khác rồi cũng sẽ có ngày người ta cướp lại của mình thôi.

Trong trò chơi cũng không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, bản lĩnh của ngươi không bằng người ta, mất hồn châu thì trực tiếp ra tay cướp lại là được, bây giờ lại không biết xấu hổ nói là hiểu lầm, kêu người ta trả đồ lại không phải là quá vớ vẩn sao?

Vậy có khác gì đánh bài thua tiền, lại nói chỉ là chơi đùa một chút thôi, thắng thua không tính... Con mẹ nó, đây không phải là không biết xấu hổ à.

“Nếu như ta không trả thì sao?”

Cười lạnh nhìn Trầm Mặc Quả Ngôn và cao thủ của Phi Vân Minh đứng ở bốn phía, Vương Viễn hỏi với vẻ hờ hững.

“Rất đơn giản, ngươi có thể cướp thì chúng ta cũng có thể cướp về!” Trầm Mặc Quả Ngôn cười nói: “Có điều ta cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết. Ta đã được chứng kiến thân thủ của các hạ, làm lớn chuyện khiến mọi người lưỡng bại câu thương thì đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.”

Ý của Trầm Mặc Quả Ngôn đã vô cùng rõ ràng, hoặc là trả lại hồn châu và Huyết Trích Tử, hoặc là đánh!

Nếu mà đánh, Phi Vân Minh người đông thế mạnh, chắc chắn sẽ không sợ.

Mà trên người đám Vương Viễn người nào người nấy đều có hồn châu, cho dù là ai chết thì cũng sẽ có tổn thất.

“Thật sao? Để ta suy nghĩ một chút!”

Vương Viễn sờ cằm, đồng thời gửi tin nhắn riêng cho mấy người Bôi Mạc Đình: “Chuẩn bị chạy trốn!”

“Chạy? Chạy như thế nào?”

Đám Bôi Mạc Đình có chút mù mờ.

Hiện giờ bọn họ bốn phía thụ địch, bị người ta vây chặt, hoàn toàn không có chỗ nào có thể trốn.

Tuy rằng khinh công của Bôi Mạc Đình không kém, nhưng đây là trò chơi võ hiệp, người nào người nấy đều có khinh công.

Độ linh hoạt của người chơi ở trên không trung sẽ không bằng ở dưới mặt đất, trong chiến đấu kiêng kỵ nhất là bay lên trời, bị nhiều người bao vây như vậy mà còn muốn bay ra bên ngoài, làm vậy có khác gì là đi tìm chết đâu chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận