Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 408: Nữ nhân có tính cách ác liệt

Anh Cô vừa dứt lời, Vương Viễn và Độc Cô Tiểu Linh lập tức sửng sốt.

Chuyện của ta còn chưa xong, cô ta không thể đi xử lý chuyện của mình… Má nó, đây là logic gì vậy?

Quên mình vì người là đức tính tốt đẹp không sai, nhưng phàm là người bình thường đều làm chuyện của mình trước sau đó mới giúp người khác.

Ngươi có thể hy vọng người khác quên mình vì người, nào có chuyện ép buộc được? Chuyện này cũng ích kỷ quá!

Càng kỳ quái hơn là, bà ta nói vậy mà chẳng xấu hổ chút nào, thậm chí còn không cảm thấy áy náy, phảng phất như thể người khác bỏ mạng làm việc cho bà ta cũng là chuyện đương nhiên vậy.

Khó trách Tống Dương đánh giá Anh Cô vừa ngốc vừa xấu, bốn chữ này đặt trên người bà ta hình như còn hơi hoa mỹ chút.

Vương Viễn giở trò xấu còn biết mình làm chuyện xấu, mà tam quan của bà ta lại nát đến cực điểm.

"Ha ha ha!" Vương Viễn suy tư một lát, sau đó lại nói: "Anh Cô tiền bối khẳng định sợ bị vãn bối lừa gạt, ta nói thật cho ngài biết, sư phụ của ta chính là Huyền Từ đại sư, là người có đức cao vọng trọng trên giang hồ, tiểu tăng quả quyết không làm mất tên tuổi của sư phụ được."

Mềm không được thì chuyển sang cứng. Ý trong lời nói của Vương Viễn rõ ràng là: "Sư phụ ta là Huyền Từ, đương kim võ lâm minh chủ, hai phái hắc bạch đều phải nể mặt lão, việc này có đồng ý hay không ngươi xem đó mà làm."

"Hòa thượng Huyền Từ?"

Vương Viễn vốn cho rằng Anh Cô là người trong võ lâm sẽ thức thời, ai ngờ bà ta chỉ hơi ngẩn ra, chợt cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng lôi lão ra để bắt ép ta, tên tuổi của lão dọa sợ người khác nhưng không dọa được ta đâu! Đừng nói là lão, cho dù Thiên Hạ Ngũ Tuyệt đến ta cũng không nể mặt."

"Khốn kiếp! Nữ nhân này ngông cuồng đến vậy sao?"

Vương Viễn cũng ngạc nhiên.

Nếu không phải sớm biết bà ta chỉ là Giang Hồ Hào Khách cấp 50, nghe giọng điệu này hắn còn tưởng là BOSS cấp 200 cái thế vô song ấy chứ.

Song ngẫm lại cũng thế thật, đường đường là Thiên Hạ Ngũ Tuyệt và võ lâm minh chủ cũng không gây khó dễ với một nữ nhân.

"Tiền bối, tiểu tăng đã đã nói hết nước hết cái rồi!" Vương Viễn thấy bà ta không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng thì sầm mặt lại, bước về phía trước một bước.

"Vậy thì thế nào?"

Anh Cô không sợ chút nào, ngược lại lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

"Nếu các hạ kiểu gì cũng không chịu, vậy thì đừng trách tiểu tăng vô lễ!"

Lời còn chưa dứt, Vương Viễn đã nhấc tay phải lên, vận chuyển nội lực, dùng một chiêu [Lễ Kính Như Lai] đánh thẳng phía trước.

Người chết rồi sẽ không cản trở nữa! NPC chết rồi cũng vậy.

Cả đời không làm việc thiện, chỉ thích giết người phóng hỏa.

Từ trước đến nay, Vương Viễn làm việc đơn giản và thô bạo.

Nếu nói chuyện đã không thể giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết người có vấn đề, xong hết mọi chuyện!

Chưởng pháp của hắn mạnh mẽ, ra tay cực nhanh, trong giây lát bàn tay phải đã đánh lên ngực Anh Cô.

Trên người Vương Viễn có hai đại Thần Công Cái Thế là Kim Cương Bất Hoại và Dịch Cân Kinh. Đại Kim Cương Chưởng cũng là chưởng pháp cứng rắn và bá đạo nhất trong Thiếu Lâm tự. Với tu vi võ học của hắn, nếu nói đúng ra thì một chưởng này cho dù Anh Cô thân là BOSS, quả thực cũng khó mà ngăn chặn được.

Thế nhưng trong nháy mắt một chưởng của Vương Viễn đánh trúng Anh Cô, bà ta lại cười khinh miệt, cơ thể hơi nghiêng, đẩy nhẹ cẳng tay trái, hóa giải phần lớn chưởng lực của Vương Viễn.

“Ế?”

Một chưởng này hạ xuống, Vương Viễn không khỏi sửng sốt.

Cũng không phải hắn chưa từng thấy qua công phu mượn lực đánh lực, cho dù là Hư Thực Chưởng hay là Di Tinh Quyết, đều là võ công giảm bớt lực nổi tiếng. Thế nhưng chưởng lực của Vương Viễn vô cùng cứng rắn, cho dù là võ học mượn sức đón đỡ như vậy cũng không thể gỡ được chưởng lực của Vương Viễn.

Nhưng Anh Cô này lại dễ dàng hóa giải phần lớn chưởng lực của hắn, quả thực là vô cùng kỳ quái. Suy cho cùng bà ta cũng là BOSS, võ công cùng loại hình trong tay bà ta có hiệu quả hơn nhiều so với người chơi sử dụng.

Một chưởng này, Vương Viễn vốn ở trong tình thế bắt buộc, cho nên đã dùng toàn bộ sức lực đánh một chưởng. Lúc này, chưởng lực bị gỡ, Vương Viễn không thể đứng vững mà nghiêng về phía trước nửa bước.



Tiếp được một chưởng của Vương Viễn, sắc mặt của Anh Cô thay đổi lớn, bà ta hoàn toàn không ngờ tuổi tác của hắn như vậy mà chưởng lực lại hùng hậu như thế. Cho dù đã tháo gỡ phần lớn lực đạo, nhưng chưởng lực hùng hậu và cứng rắn vẫn đánh bà ta trượt dài về sau vài bước mới ổn định lại thân hình như cũ.

Một lần giao thủ này của hai người, mỗi bên đều thầm kêu kỳ quái trong lòng.

Thấy hai người một lời không hợp đã ra tay, Độc Cô Tiểu Linh lấy cung ra và triệu hồi con rối, cũng định tới giúp đỡ nhưng lại bị Vương Viễn ngăn lại.

Tuy thực lực của Anh Cô cao, một mình Vương Viễn chưa chắc có thể bắt được, nhưng một khi Độc Cô Tiểu Linh tham gia vào, thì thực lực của Anh Cô chắc chắn sẽ được cộng thêm. Tu vi của Độc Cô Tiểu Linh kém Vương Viễn quá xa, so với hai người cùng lên, chẳng thà để một người đơn độc chiến đấu.

“Hay cho một tên hòa thượng! Không hổ là trò giỏi của đại sư Huyền Từ!”

Anh Cô quát một tiếng chói tai, vung tay phải ra, một thẻ trúc nhô ra từ trong tay áo, thân hình chợt lóe, xông đến trước mặt Vương Viễn, rồi đẩy thẻ trúc về phía trước, nhấn vào huyệt Thiên Trung trước ngực Vương Viễn.

Vương Viễn vốn là người học võ, hiển nhiên biết huyệt Trung Thiên chính là đại huyệt. Đối mặt với công kích của Anh Cô, hắn không dám đắc ý. Hắn để ngang tay phải ra trước ngực để bảo vệ nơi yếu hại, tay trái tóm về phía trước bắt lấy thẻ trúc của bà ta.

Thế nhưng võ học của Anh Cô đi theo con đường âm nhu, khác với những võ công thành gia khác, ra chiêu dường như yếu đuối vô lực, nhưng lại như thủy ngân chảy trên đất, chỗ nào cũng nhúng tay vào, thẳng đến khi người ta chẳng thể đề phòng được nữa. Bà ta không có chiêu nào là tấn công trực tiếp, trong mỗi một chiêu đều hàm chứa sự thâm độc của chiêu sau.

Thấy Vương Viễn vừa chặn vừa tóm, khóe miệng Anh Cô nhếch lên, đột nhiên thu thẻ trẻ đang chuyển về phía Vương Viễn lại, hai ngón tay trái bất chợt duỗi ra, cắm thẳng vào hai mắt Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận