Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1547: Tố Niên Cẩn Thời

Ngoài cái này ra, Liêu Nha Kiếm Trư Vương còn nổ ra một pháp bảo, và hai quyển sách kỹ năng.

[Khôn Nguyên Thích] (Pháp bảo)

Thuộc tính: Thổ.

Phẩm giai: Trung phẩm bậc hai.

Tăng sát thương vật lý: 40%.

[Khôn Nguyên Kiếm Quang]: Sử dụng pháp lực phóng ra chín chín tám mươi mốt đường kiếm quang vô biên tấn công đối thủ, mỗi một đường gây ra ít nhất ba mươi phần trăm sát thương cho người chơi. Thời gian làm lạnh: 30 giây.

[Mậu Thổ]: Lực phòng thủ tăng 10%.

[Kiếm Độn]: Xác suất xuyên thủng 10%, bỏ qua chân nguyên hộ thể.

Trạng thái: Chưa luyện hóa.

Ràng buộc: Không.

Giới thiệu vật phẩm: Pháp bảo được luyện chế từ chiếc bờm bản mệnh sau lưng Liêu Nha Kiếm Trư Vương, tuy rằng thủ đoạn thô thiển, nhưng lại có uy lực cực mạnh.

Pháp bảo trung phẩm bậc hai, trong giai đoạn hiện tại ở tiên linh giới cũng được tính là hàng hiếm có. Khôn Nguyên Thích này công thủ có đủ, còn kèm theo thuộc tính phá phòng thủ vật lý.

Trong các môn phái lớn, cũng chỉ có kiếm tu Thục Sơn mới chơi kiếm, phá phòng thủ vật lý chính là thuộc tính mà kiếm tu Thục Sơn tha thiết mơ ước.

Thân là tiên môn có người chơi đông nhất ở tiên linh giới, trang bị và kỹ năng của người chơi phái Thục Sơn đều cao hơn những môn phái khác. Nếu bán pháp bảo này cho đệ tử phái Thục Sơn, ít nhất có thể kiếm được hai mươi viên linh thạch thượng phẩm.

Mà hai quyển sách kỹ năng khác, cũng khá thực dụng.

[Địa Giáp Thuật]

Thuộc tính: Thổ.

Phân loại: Pháp thuật.

Phẩm giai: Hạ phẩm bậc hai.

Giới thiệu vật phẩm: Sử dụng pháp lực kích hoạt pháp thuật hệ Thổ để tăng cao khả năng hộ thể.

[Sơn Hà Băng Liệt]

Phân loại: Pháp thuật.

Phẩm giai: Hạ phẩm bậc ba.

Giới thiệu vật phẩm: Trời đất sụp đổ nước cạn khô, núi lở biển động ngập Thần Châu, một môn thuật pháp hệ Thổ cao thâm.

Ở tiên linh giới, ngoại trừ Phạm Thiên Tông ra, toàn bộ tiên môn đều không chú trọng vào tu hành thể hồn, khả năng sinh tồn của người chơi còn phải dựa vào pháp bảo hộ thể và pháp thuật.

Nhưng bởi vì các tiên môn không chú trọng vào tu hành thể hồn, cho nên pháp thuật hộ thể cũng vô cùng hiếm có trên thị trường.

Tuy rằng [Địa Giáp Thuật] này chỉ là hạ phẩm bậc hai, nhưng giá cả vẫn cao hơn [Sơn Hà Băng Liệt] này một chút.

Từ giới thiệu của [Sơn Hà Băng Liệt] trông có vẻ vô cùng khoa trương, nhưng Vương Viễn đã từng chứng kiến Liêu Nha Kiếm Trư Vương thi triển một chiêu này… uy lực cũng chỉ như vậy mà thôi, quá mức phụ thuộc vào địa hình, đối với người chơi có thể ngự kiếm phi hành mà nói, tính thực dụng rất thấp.

Nhưng Vương Viễn là người thế nào, dựa vào giới thiệu vật phẩm khoa trương này, hắn vẫn dám cầm ra ngoài lừa người ta như thể đây là thuật pháp cao cấp.

Vương Viễn cất chiến lợi phẩm vào trong ngực, cấp bậc tu vi của hắn đã đạt dến cảnh giới Trúc Cơ tầng năm.

“Cuối cùng cũng có thể về thành rồi…” Vương Viễn rơi nước mắt đầy mặt.

Ngày đầu tiên vừa đến thế giới mới đã bị người đuổi giết đến không dám về thôn tân thủ, cũng chẳng có ai làm người làm đến cảnh giới này được.

Vương Viễn kéo mở hệ thống trung tâm mua sắm, vừa định mua một tờ [Thần Hành Phù] để về thành, thì đột nhiên thanh tin nhắn nhảy lên.

[Hệ thống nhắc nhở: Tố Niên Cẩn Thời mời kết bạn, ghi chú: Thằng khốn nạn!]

“Thằng khốn nạn? Cái tên khoa trương thế!”

Vương Viễn hơi sững sờ, thuận tay đồng ý, giống như biết thằng khốn nạn này là thần thánh phương nào.

“Thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn!”

Vương Viễn ở bên này vừa đồng ý kết bạn, thì Tố Niên Cẩn Thời ở bên kia đã trực tiếp bão Vương Viễn bằng một chuỗi tin nhắn.

“Pikachu Pikachu?” Vương Viễn hỏi.

Lúc nhỏ hắn từng chơi một trò chơi cũ rích cổ xưa rất nổi tên là Pokemon bản 196, tinh linh nhỏ trong đó đều được đặt tên theo tiếng kêu của mình.

Lẽ nào thằng khốn nạn bị Pokemon nhập rồi?

“…”

Tố Niên Cẩn Thời nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn dừng một chút, cả giận nói: “Tại sao vừa rồi ngươi lại giết ta?”

“Khi nào cơ? Lẽ nào ngươi là heo?” Vương Viễn kinh ngạc bay màu, chẳng lẽ Liêu Nha Kiếm Trư Vương đã quét mới số liệu lại không có bị định dạng, vẫn còn nhớ mình.

“Ngươi mới là heo ấy!” Tố Niên Cẩn Thời tức giận đáp: “Ta là người bị heo đuổi kìa.”

“Ồ…” Vương Viễn đáp một tiếng.

“Đệt! Ngươi có thái độ gì đấy?” Tố Niên Cẩn Thời lại nổi nóng.

Cô ta vốn cho rằng Vương Viễn sẽ có lòng áy náy, xin lỗi mình một câu, kết quả người này lại có thái độ “rồi rồi trẫm biết rồi, ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi”… không thể nhịn được, chắc chắn không thể nhịn được.

“Quả nhiên đầu óc ngươi có vấn đề rồi…” Vương Viễn đáp với vẻ cạn lời: “Không phải ngươi nói không muốn bị heo giết chết sao? Vậy ta thành toàn cho ngươi thôi!”

Mới đầu thấy cô gái này giẫm phi kiếm hệ hỏa nhưng dùng pháp thuật hệ băng, Vương Viễn chỉ cảm thấy đầu óc cô ta không tỉnh táo, nhưng bây giờ xem ra, quả nhiên là có bệnh.

“Hở?”

Tố Niên Cẩn Thời bị logic của hắn làm cho bối rối:” Con mẹ nó, ngươi cứ nhất định phải giết ta sao?”

“Phí lời!” Vương Viễn đáp: “Chị gái này, ngươi cũng đã là cao thủ phi thăng rồi, sao cứ như đứa não tàn thế, ngươi đã từng thấy ai đánh BOSS không dọn hiện trường chưa?”

Trong trò chơi, đánh BOSS dọn hiện trường trước là tố chất cơ bản của người chơi, được chưa. Bằng không đợi ngươi làm ngư ông đắc lợi chắc?

“Có cách nói này sao?” Câu hỏi của Tố Niên Cẩn Thời rất ấu trĩ.

“Ngươi cho là thế nào?” Vương Viễn hỏi ngược lại: “Lẽ nào để ngươi đi lên bổ hai đao khi ta và BOSS đang đánh nhau đến ngươi chết ta sống chắc?”

“Bản cô nương không phải loại người đó!” Tố Niên Cẩn Thời tỏ vẻ nhân phẩm của mình cực tốt, đạo đức, trí tuệ, thể lực, sáng tạo, làm việc, phát triển toàn diện.

“Ngươi không, nhưng người khác cũng không phải chắc? Người phòng người cũng không hiểu hay sao?” Vương Viễn cạn lời.

Rất khó tưởng tượng được, làm thế nào mà một tên đần độn ngây thơ lại vào được tiên linh giới, lẽ nào cánh cửa phi thăng quá thấp rồi sao? Trò chơi tồi tàn sắp đóng cửa rồi.

“Như vậy à! Bản cô nương tha thứ cho ngươi!” Nghe Vương Viễn giải thích như vậy, oán khí của Tố Niên Cẩn Thời biến mất hơn phân nửa.

Sau đó cô gái này lại nói: “Con heo đó lợi hại như vậy, ngươi chạy thoát được rồi sao?”

“Chết rồi!” Vương Viễn đáp với vẻ mất kiên nhẫn.

“Tốt quá rồi!” Tố Niên Cẩn Thời không che giấu sự vui vẻ trong lòng. Thậm chí còn có hơi biết ơn Vương Viễn đã giết mình, bằng không chính là hai người bị heo húc chết.

Vương Viễn đáp với vẻ mặt tối tăm: “Heo chết rồi, ngươi muốn gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận