Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1373: Chuyện của Dương Quá và Tiểu Long Nữ

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận…]

Bên tai Vương Viễn vang lên tiếng nhắc nhở của nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, giúp Quách Tương tìm tên mê gái… Dương Quá này…

“Chú Ngưu không đẹp trai hơn Dương ca ca sao?” Vương Viễn bất mãn, toàn chuyện gì đâu.

“Ha ha!” Quách Tương che miệng cười, so sánh này thật chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Ngươi muốn tìm hắn, thì tới phái Cổ Mộ đi chứ, tới Tuyệt Tình Cốc có tác dụng gì?” Vương Viễn nói.

Lúc trước, Dương Quá và Tiểu Long Nữ lấy được giải dược ở Tuyệt Tình cốc rồi rời đi, nói là về mộ Hoạt tử nhân ẩn cư, muốn tìm bọn họ hiển nhiên phải tới chỗ mộ Hoạt tử nhân rồi.

“Ta qua đấy rồi, đại ca không có ở phái Cổ Mộ!”

Quách Tương nói: “Nghe người phái Cổ Mộ bảo đại ca ca đến Tuyệt Tình Cốc tìm thê tử.”

“Sao đột nhiên lại đi tìm thê tử?”

Vương Viễn ngu người chả hiểu gì.

Về chuyện của Dương Quá, Vương Viễn từng nghe Đạo Khả Đạo nhắc đến khi làm nhiệm vụ Tuyệt Tình Cốc lúc trước. Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, Dương Quá rất bi thảm, Tiểu Long Nữ bị người ta làm nhục còn hắn ta lại trúng kịch độc Tình Hoa, từ đó ly biệt tận mười sáu năm… Tiểu Long Nữ sống chết không rõ.

Nhưng cốt truyện hiện tại đã thay đổi.

Chân Chí Bính đã bị Vương Viễn làm thịt, Tuyệt Tình Đan cũng được hắn cho người luyện chế ra. Hai người này vốn đã có một cái kết hoàn mỹ, cứ thế vui vẻ sống với nhau nốt nửa đời còn lại là xong, sao giờ lại chia xa?

“Ta… Ta không biết…” Quách Tương luống cuống nói: “Ta chỉ biết là đại ca ca tới Tuyệt Tình Cốc để tìm thê tử thôi.”

“Cái gì ngươi cũng không biết thì làm sao ta giúp được.” Vương Viễn câm nín không thôi.

“Hừ!”

Bấy giờ Kim Luân Pháp Vương hừ lạnh một tiếng bảo: “Dương Quá và thê tử ly biệt mười sáu năm, Quách Nhị cô nương tuổi còn trẻ, tất nhiên không biết nguyên do trong đó.”

Dòng thời gian của NPC trong trò chơi hình như khác với người chơi… Ăn cướp đâu ra mười sáu năm chứ, trò chơi mới mở được có hai năm kìa ông bạn.

Song ngẫm kĩ lại thì thấy cũng bình thường, nửa năm trước Quách Tĩnh và Hoàng Dung vẫn còn là hai thanh niên, thế mà giờ con gái của bọn họ đã lớn từng này rồi. Đừng bao giờ bàn đến chuyện logic với thế giới trong trò chơi, tranh cãi về vấn đề này chẳng khác nào kẻ ngốc cả.

“Kim Luân Pháp Vương có biết không?” Vương Viễn tò mò hỏi.

Nghe giọng điệu của ông ta thì hình như cũng có quen biết với Dương Quá.

“Dĩ nhiên!”

Kim Luân Pháp Vương nói: “Ta và Dương Quá cũng tính là hơi thân, hồi trước võ công của hắn ta nhiều mà không tinh, nhờ ta chỉ bảo đôi điều mới tiến bộ lên. Thằng nhóc đó là một nhân tài, đáng tiếc không chịu bái nhập môn hạ của ta… Nếu không…”

“Rồi rồi rồi… Bỏ qua mấy chuyện rườm rà này đi…”

Vương Viễn vội vàng ngắt lời Kim Luân Pháp Vương Viễn lại sắp sửa dông dài.

Vương Viễn chợt phát hiện ra, Kim Luân Pháp Vương này tới Trung Nguyên thực chất là để kiếm đồ đệ, còn phải tìm người đẹp mắt mới chịu, trông chẳng khác nào đang tìm đối tượng yêu đương. Chẳng nhẽ ông ta định thay đổi gen cho môn phái của mình à? Đáng tiếc ngoại hình của hòa thượng này quá xấu, đồ đệ được coi trọng đều coi thường ông ta.

“Ngươi chỉ cần kể với ta chuyện vì sao vợ chồng hai người đó lại chia xa…” Vương Viễn nói tiếp.

Mấy cặp đôi trẻ cãi nhau ầm ĩ rồi lại làm lành là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng Dương Quá trưởng thành sớm lại là một người rất nặng tình, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ chia tay với Tiểu Long Nữ.

“Lần đó nàng kiên quyết muốn rời đi, tránh xa những đau khổ và bi ai mình không hiểu thấu này…” Kim Luân Pháp Vương thở dài một tiếng: “Thời đó đồ đệ muốn cưới sư phụ cần dũng khí cực lớn… Chuyện Dương cư sĩ muốn kết hôn với sư phụ của hắn ta bị mọi người phản đối rất quyết liệt… Ban đầu Tiểu Long Nữ không hiểu đối nhân xử thế nên chẳng sao, nhưng sau khi nàng biết những chuyện này, không đành lòng liên lụy Dương cư sĩ nên đã một mình bỏ đi.”

“Thôi thôi!” Vương Viễn chẳng biết nên nói gì cho hợp hoàn cảnh: “Người ta là một đôi trai tài gái sắc trời sinh, thế mà chỉ vì suy nghĩ quái gở của các ngươi mà bị phản đối.”

“Đúng vậy!” Quách Tương cũng chen vào một câu: “Người ta yêu nhau thật lòng sao lại đi chia rẽ chứ? Các ngươi làm vậy có còn là con người không?”

“Không phải ta phản đối!” Kim Luân Pháp Vương nói: “Là vợ chồng Quách Tĩnh đại hiệp ở thành Tương Dương.”

“Ặc…” Vương Viễn vội vàng sửa lại câu trước: “Y làm vậy chắc hẳn có lý do riêng…”

Trong lòng lại thầm nghĩ: “Tên Quách Tĩnh đầu gỗ kia phản đối là chuyện rất đỗi bình thường, Hoàng Dung tinh ranh như khỉ, chuyện thành ra thế này quá nửa là có bàn tay nàng ta quạt gió thổi lửa…”

“Hả… Sao lại là cha mẹ ta…” Quách Tương nghe vậy thì giật mình hoảng hốt.

“Hừ! Không phải bọn họ thì còn ai vào đây nữa?” Kim Luân Pháp Vương nói: “Người dám lên tiếng dạy bảo Dương cư sĩ trên đời này chỉ có cha mẹ ngươi thôi! Mẹ ngươi còn muốn gả chị ngươi cho hắn ta đó, kết quả không thành, cánh tay đã mất của hắn ta cũng do chính tay chị ngươi cầm kiếm chém đứt…”

“Chuyện này… Không thể nào…”

Bị Kim Luân Pháp Vương lên án, tinh thần Quách Tương muốn sụp đổ, cô ta biết cha mẹ mình quen thân với Dương Quá, nhưng chẳng thể ngờ đến chính gia đình mình đã đẩy Dương Quá vào bước đường thê thảm như vậy, khiến vợ chồng người ta xa cách những mười sáu năm, còn khiến đại ca ca bị cụt một tay… Gây nghiệt quá lớn!

“Đến tận bây giờ ta vẫn nhớ cảnh tượng Dương cư sĩ bái đường thành thân ở cung Trùng Dương…” Kim Luân Pháp Vương bùi ngùi xúc động khi nhớ lại chuyện cũ.

Nói tới đây, Kim Luân Pháp Vương đột nhiên quay sang hỏi Quách Tương: “Ngươi có biết tại sao ông ngoại ngươi không thích cha của ngươi không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì y là một tên cổ hủ lại ngu ngốc!” Kim Luân Pháp Vương nói: “Ngược lại Dương Quá rất hợp tính Hoàng Dược Sư.”

“Thật hả… Nhưng ta lại nghe nói Hoàng Dược Sư có quan hệ nhập nhằng với đồ đệ Mai Siêu Phong của ông ta…” Vương Viễn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

“Ngươi nói bậy! Ngươi rõ ràng nói bậy!” Quách Tương nhào tới đấm bụp bụp mấy phát vào ngực Vương Viễn. Hắn thuận tiện tóm lấy tay cô ta, xách lên ném sang bên cạnh như xách một con mèo hen.

“Sao ngươi không nói sớm?” Vương Viễn chất vấn Kim Luân Pháp Vương.

“Thì ngươi có hỏi ta đâu…” Kim Luân Pháp Vương thản nhiên đáp: “Hơn nữa, chuyện bọn họ vì sao chia tay có liên quan gì đến Dương Quá?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận