Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 825: Phá Khí Tán

"Hừ!"

Nhậm Ngã Hành hừ lạnh nói: "Chỉ bằng loại người nhát như chuột cáy ngươi mà cũng muốn học công phu của ta? Giữ chặt lấy cái đuôi của ngươi rồi cút ngay!"

"..."

Hắc Bạch Tử là lão già văn nghệ, đương nhiên không thể nói lại được người thô tục như Nhậm Ngã Hành, chỉ qua vài câu đã bị lão ta nói tới nghẹn họng không đáp lại được.

"Đưa cơm cho ta!"

Lúc này, Vương Viễn lại mỉm cười, vươn tay nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Hắc Bạch Tử, sau đó nghênh ngang đi tới trước mặt Nhậm Ngã Hành, đặt hộp đựng thức ăn xuống nói: "Ăn đi, lão già kia! Đây là hộp cuối cùng đấy!"

"???"

Thấy hòa thượng trước mắt lớn mật như thế, Nhậm Ngã Hành giật mình hỏi: "Ngươi là loại người nào? Sao lại có can đảm vô lễ với lão phu như vậy!"

"Thiếu Lâm tự - Ngưu Đại Xuân!" Vương Viễn trả lời: "Hòa thượng ta một thân chính khí, không... sợ nhất loại lão yêu ma như lão!"

"Ngưu Đại Xuân? Chưa từng nghe tới!" Nhậm Ngã Hành lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

"Người lão chưa nghe tới còn rất nhiều!" Vương Viễn lắc tay, chỉ vào hộp cơm: "Không phải ngươi muốn có người đưa cơm tới trước mặt hay sao? Hiện tại ta đưa cơm tới rồi! Vì sao ngươi không ăn? Chẳng lẽ sợ Phật gia rồi sao?"

"Thúi lắm! Ngươi thì là cái thá gì!"

Nhậm Ngã Hành là nhân vật nào, lão tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám nói chuyện với lão như thế. Bị Vương Viễn chèn ép một hồi, Nhậm Ngã Hạnh lập tức giận tím mặt, cầm hộp cơm lên, thuần thục ăn sạch sẽ đồ ăn trong hộp.

Cao thủ chính là cao thủ, ăn cơm cũng nhanh hơn người bình thường không ít.

Vừa ăn cơm xong, trên mặt Nhậm Ngã Hành đột nhiên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đó quăng hộp cơm, tay phải duỗi tới, trực tiếp đặt lên vai Vương Viễn, lớn tiếng cười nói: "Hòa thượng! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tiến vào! Nếu ngươi đã đưa tới cửa, ta cũng không khách khí nữa! Hấp Tinh Đại Pháp!"

Nói xong, Nhậm Ngã Hành lập tức đánh ra tuyệt học độc môn của mình [Hấp Tinh Đại Pháp].

Nhưng mà lúc Nhậm Ngã Hành vận nội lực thì lại ngây ngẩn cả người. Lão đột nhiên phát hiện bên trong đan điền mình trống rỗng, nội lực cho dù tụ như thế nào cũng không tụ ra được.

"Chuyện này... sao lại như vậy?"

Nhậm Ngã Hành mang vẻ mặt lúng túng nói: "Các ngươi để ta thử lại."

"Đừng phí công nữa, đã nghe qua Phá Khí Tán chưa?" Vương Viễn cười đắc chí: "Đồ chơi này vẩy lên người rồi có thể tiêu trừ chân khí hộ thể, uống vào rồi còn có tác dụng tán công... Lão Nhậm à, cơm vừa rồi ăn có ngon hay không?"

"Đê tiện! Vậy mà đi hạ độc!"

Nhậm Ngã Hành biết bản thân trúng bẫy rồi, lúc này bèn chửi ầm lên.

Trời biết tên không biết xấu hổ muốn đánh lén người khác này lấy đâu ra mặt mũi mắng người khác đê tiện.

"Đối phó với cao thủ như lão, đương nhiên phải dùng thủ đoạn đặc biệt!" Nói xong, Vương Viễn vươn tay trái ra, chộp lên cổ tay Nhậm Ngã Hành, sau đó nói với Phương Đông Chưa Tỏ và Bôi Mạc Đình: "Ra tay!"

"Ác tặc, nạp mạng đi!"

Sau khi Vương Viễn ra lệnh, hai bóng người một đen một đỏ bay tới.

Bôi Mạc Đình với thân pháp kỳ dị, kiếm pháp cực nhanh, trong nháy mắt đã phi tới trước mặt Nhậm Ngã Hành, trường kiếm đâm xéo về phía yết hầu lão.

"Quỳ Hoa Bảo Điển, ha ha ha!"

Nhậm Ngã Hành thấy thế cười khinh cuồng một tiếng, sau đó kéo cổ tay về phía sau.

Vương Viễn chợt cảm thấy trên tay truyền đến một luồng sức mạnh.

"Bụp!"

Nhậm Ngã Hành giãy thoát trói buộc cổ tay của Vương Viễn, cánh tay vừa chuyển, đã lấy khóa sắt trên tay mình chắn ra trước mặt.

"Keng!"

Một kiếm của Bôi Mạc Đình đâm lên khóa sắt trên tay Nhậm Ngã Hành, kim loại va chạm ánh lửa văng khắp nơi, chấn cho gan bàn tay Bôi Mạc Đình tê rần.

Không đợi Bôi Mạc Đình tiếp tục công kích, cánh tay trái Nhậm Ngã Hành lại kéo khóa sắt, làm nó bao lấy nắm tay, một quyền đập lên mặt Bôi Mạc Đình.

"Ai da!"

Bôi Mạc Đình kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, nằm ngửa trên đất.

- 4221

Một quyền này trực tiếp đánh Bôi Mạc Đình thành máu đỏ.

Đây là Nhậm Ngã Hành đã trong trạng thái bị tán công, nếu còn mang theo nội lực, chỉ sợ xác Bôi Mạc Đình cũng đã lạnh.

So sánh với Bôi Mạc Đình đối diện trực tiếp với Nhậm Ngã Hành thì Phương Đông Chưa Tỏ bỉ ổi hơn rất nhiều. Thằng nhãi này thừa dịp Bôi Mạc Đình khống chế Nhậm Ngã Hành ở phía trước, quay người chạy ra phía sau lưng lão, trường kiếm vươn ra đâm một kiếm vào lưng Nhậm Ngã Hành.

Hai tay Nhậm Ngã Hành bị khóa sắt bao vây nên không chuyển thân được, sau lưng là khoảng trống cực lớn.

Nhưng hai tay Nhậm Ngã Hành lại lôi kéo khóa sắt làm cho hai chân cách mặt đất, đạp về phía sau.

"Rầm!" một tiếng, hai chân đồng loạt đạp lên ngực Phương Đông Chưa Tỏ, hắn ta bị một cước của Nhậm Ngã Hành đạp dính lên tường.

- 3221

Một con số mất máu cực lớn bay lên trên đầu Phương Đông Chưa Tỏ, hắn ta cũng còn không tới nửa cái mạng.

"Mụ nội lão..."

Thấy Nhậm Ngã Hành này hung mãnh như thế, ba người Vương Viễn đều nghẹn họng nhìn chằm chằm.

Dù sao cũng là đại BOSS cấp 120, võ công cao, thực lực mạnh đã vượt xa sự tưởng tượng của người chơi giai đoạn hiện tại. Cho dù lão bị khóa sắt trói buộc, nội lực hoàn toàn biến mất thì vẫn mạnh một cách kỳ cục, không phải thứ mà người chơi cấp 50 có thể đối phó được.

"Chỉ dựa vào đám cẩu tạp chủng các ngươi! Mà cũng muốn giết ta? Ha ha ha!" Ngươi hỏi Đông Phương Bất Bại thử xem, có dám hay không!" Nhậm Ngã Hành kiêu ngạo cười lớn một tiếng, hai đấm nắm lại, khóa sắt bị lão kéo kêu kẽo kẹt.

"Ầm ầm!" Một tiếng vang lớn, hai cái khóa sắt trực tiếp bị Nhậm Ngã Hành kéo xuống khỏi vách tường.

"Con lừa ngốc chết tiệt, dám hạ độc hại ta, đi chết đi!"

Thù hận chủ yếu của Nhậm Ngã Hành đang ở trên người Vương Viễn, sau khi kéo khóa sắt xuống, Nhậm Ngã Hành hét lớn một tiếng, đi từng bước về phía trước, từng quyền đánh tới trước mặt Vương Viễn.

"Tới hay!"

Vương Viễn không tránh không né, hai chưởng giao nhau, nội lực vận chuyển tới cực hạn, chân khí hộ thể màu vàng gần như cô đọng thành thực thể vây quanh Vương Viễn, đón nhận một thiết quyền trực diện của Nhậm Ngã Hành.

"Duang!"

Một tiếng vang thật lớn, một quyền mang theo hận thù của Nhậm Ngã Hành ngưng tụ đập lên hai tay Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận