Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 406: Chuyện một mồi lửa

"Đậu mòe…"

Vương Viễn thầm phun một ngụm máu, thật muốn dùng tay kí một phát cho Độc Cô Tiểu Linh dán xuống mặt đất.

Mình tin tưởng khoa học của cô như vậy, cuối cùng cô ngốc này lại bảo một câu trong trò chơi khoa học không đáng tin lắm sau đó tuyên bố lạc đường, trông ngứa đòn quá mà...

Thực ra việc này không thể trách Độc Cô Tiểu Linh, cũng không thể trách khoa học không đáng tin được.

Nếu đổi lại là một rừng rậm khác, la bàn nhất định có thể đưa mọi người ra ngoài, thế nhưng Hắc Sâm Lâm thì khác. Đây là địa điểm tư nhân, cây cối trong này đều dùng Cửu Cung Bát Quái Kỳ Môn Độn Giáp sắp xếp, Độc Cô Tiểu Linh dùng thường thức khoa học tất nhiên là không giải quyết được vấn đề rồi.

Dù sao kỳ môn độn giáp thuộc về phạm vi huyền học, nhất định phải dùng huyền học mới có thể đánh bại nó đúng không?

"Đừng vội, đừng vội!"

Độc Cô Tiểu Linh lau mồ hôi nói: "Sợ cái gì, ta còn biết bay đấy."

Vừa nói, Độc Cô Tiểu Linh vừa lôi Hoạt Tường Dực ra rồi trang bị lên người con rối.

"Đi lên!"

Ngay sau đó cô nhảy lên vai con rối, ra hiệu cho Vương Viễn cùng ngồi lên.

Sau khi hai người ngồi vững, Độc Cô Tiểu Linh nói: "Bám chặt vào, đừng để ngã xuống!"

Nói rồi Độc Cô Tiểu Linh chỉ lên bầu trời ra lệnh cho con rối: "Bay!"

Nhưng mà con rối chẳng nhúc nhích mảy may…

"..."

Sửng sốt khoảng chừng ba giây, Vương Viễn ngượng ngùng hỏi: "Hay là ta nặng quá?"

"Không phải..."

Độc Cô Tiểu Linh áy náy nói: "Hệ thống thông báo, đây là tràng cảnh đặc biệt, không thể phi hành hay sử dụng khinh công…"

"Ta..."

Vương Viễn hoàn toàn sụp đổ.

Má nó, sao còn vậy nữa… Thế mà ở đây không thể phi hành, thiết lập của hệ thống đúng là không biết xấu hổ.

Sở dĩ Vương Viễn mời Độc Cô Tiểu Linh đến là do sợ lạc đường mới cần một phi công, hệ thống thì hay rồi, trực tiếp thiết lập mê trận này thành khu vực cấm bay…

Đây là ép buộc người chơi phải phá mê trận.

Song ngẫm lại cũng thật câm nín.

Đây là tràng cảnh giải câu đố, có thiết lập kiểu này cũng hợp tình hợp lý, bằng không người chơi đều sử dụng khinh công hoặc bay, nhảy tới nhảy lui trên tàng cây cũng không khó, cứ như vậy Hắc Long Đàm không phải thành nơi ai muốn vào thì vào sao? Vậy thiết lập của Hắc Sâm Lâm còn có ý nghĩa gì?

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Độc Cô Tiểu Linh cũng luống cuống.

Vương Viễn chưa từng nhờ cô điều gì, hiện giờ cô muốn giúp một chút mà kết quả lại chẳng được tích sự gì, thực sự quá lúng túng.

Hơn nữa nếu không thể bay hay dùng la bàn ở Hắc Sâm Lâm thì hai người bọn họ phải đi bộ đến bao giờ mới tới nơi, thời gian của Độc Cô Tiểu Linh còn đáng tiền hơn bất cứ kẻ nào đấy.

"Về thôi!"

Vương Viễn nhảy xuống con rối, dứt khoát xoay người muốn quay trở lại phương hướng cũ.

Hắn nhớ lúc hai người tiến vào Hắc Sâm Lâm cũng đi không bao xa, nếu đã quay lại khung cảnh này thì chỉ cần đi ngược lại một lát là về được, không đến mức bị vây ở đây.

Thế nhưng sau khi hai người xoay lại phóng tầm mắt ra xa thì lập tức choáng váng tại chỗ.

Chỉ thấy trước mặt và đằng sau bọn họ đã hoàn toàn bị rừng rậm bao vây, đen nghịt một mảnh không nhìn thấy bờ.

"Xong đời... Lần này chúng ta không ra được rồi."

Độc Cô Tiểu Linh nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thì không khỏi tuyệt vọng. Sao có thể tồn tại một nơi khốn nạn như vậy?

"Hừm..."

Vương Viễn nhìn rừng rậm vô biên xung quanh, trầm ngâm chốc lát rồi bảo: "Nếu hệ thống đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa."

"???"

Độc Cô Tiểu Linh nghe Vương Viễn nói kiểu này thì mờ mịt hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Mê cung mà! Chắc chắn sẽ có cách đi ra ngoài! Tìm không được đường đi thì hủy sạch là xong." Vương Viễn kiên quyết nói.

"Ngươi muốn chặt cây à?" Độc Cô Tiểu Linh ngạc nhiên hỏi: "Nhưng Hắc Sâm Lâm nhiều cây như vậy, ngươi tính chặt đến khi nào?"

Nếu là rừng rậm, cây cối khẳng định rất nhiều, dù Vương Viễn trời sinh thần lực, cũng phải chặt hơn mười ngày nửa tháng, có sức làm vậy chẳng bằng từ từ thăm dò ra đường đi còn hơn.

"Chặt cây? Ngươi quá coi thường ta rồi đấy!" Vương Viễn cười lạnh hỏi: "Ngươi biết Triệu vương phủ không?"

"Biết…"

"Vậy ngươi có mồi lửa không?" Vương Viễn lại hỏi.

"Có!" Độc Cô Tiểu Linh gật đầu.

"Vậy dễ xử lý!"

Vương Viễn hài lòng gật đầu, vung chưởng đánh gãy một cây bên cạnh, sau đó dùng "Thích Già Trịch Tượng Công" ném cây bị đánh gãy ra xa.

Hắn lặp đi lặp lại hành động đó nhiều lần, khoảng mười mấy phút sau, chỗ hai người đang đứng bị dọn sạch thành một bãi đất trống.

"Chẳng nhẽ?"

Độc Cô Tiểu Linh thấy Vương Viễn thành thạo như vậy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào cây cối gần đó và hỏi: "Ngươi lại định phóng hỏa à?"

"Lại chỗ nào… Ta chưa từng phóng hỏa bao giờ!"

Vương Viễn xua xua tay, sau đó chỉ đám cây cối xung quanh rồi bảo: "Ta dọn cây, ngươi đi phóng hỏa…"

"Sao ngươi không đi?" Độc Cô Tiểu Linh buồn bực, lần trước Vương Viễn bảo mình phóng hỏa, thế là bị trừ thẳng năm mươi điểm anh hùng.

"Ta là người xuất gia, khiêm tốn nho nhã chính trực, sao có thể làm chuyện không có tình người như thế!" Vương Viễn giục: "Nhanh đi đi, ngươi là một đệ tử Đường Môn, đạo đức bại hoại cũng không có vấn đề gì…"

"Mẹ cả nhà ngươi!"

Mặc dù lời Vương Viễn nói khiến Độc Cô Tiểu Linh không thích nghe lắm nhưng lại vô cùng có lý.

Độc Cô Tiểu Linh giơ ngón giữa với Vương Viễn, sau đó lôi mồi lửa ra chạy đến dưới tán cây, châm lửa.

Quả nhiên, hệ thống chỉ quy định cấm hành vi đầu cơ lợi dụng quy tắc như phi hành, cũng không quy định không thể phá hư trận pháp…

Ánh đỏ bùng lên, ngọn lửa hướng lên cao, gió núi thổi qua rừng, cây cháy cao tầng tầng.

Cả Hắc Sâm Lâm đều là chất đốt, lửa men theo hướng gió lan ra bốn phía, chỉ có mỗi khu đất trống Vương Viễn dọn là không có lửa bén mảng đến.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chẳng bao lâu sau Hắc Sâm Lâm này sẽ bị đốt thành một bãi đất trống.

Vương Viễn lôi ra một gói đồ nhắm của Toàn Chân Các, cùng Độc Cô Tiểu Linh ngồi trên mặt đất, vui chơi giải trí ngắm phong cảnh, cô nam quả nữ dưới hoàn cảnh này còn đặc biệt có hương vị.

"Rào rào…"

Ngay lúc ngọn lửa đang lan tràn khắp nơi, đột nhiên có tiếng động quỷ dị vang lên.

Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ Hắc Sâm Lâm bắt đầu chia năm xẻ bảy, nứt thành khe hở, cách ly đám cây cháy, ngọn lửa dần dần lụi tắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận