Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 164: Thuật cơ quan

Trong dịch trạm, một người chơi mặc nho bào, đầu đội mũ thầy tu, tay cầm phất trần bước ra.

Không ra nhà sư cũng không ra người tu đạo, nhìn không tầm thường… Người chơi này không phải ai khác mà chính là người chơi duy nhất thuộc phái Nga Mi – Đinh Lão Tiên, cũng tự gọi mình là “Nhân Hình Tự Tẩu Dược Dẫn Tử”.

"Thanh Vân Tế Nhật!"

Vân Hoành Tần Lĩnh chưa kịp đứng dậy, phía sau lưng Đinh Lão Tiên đột nhiên vang lên tiếng quát, tiếng chưa dứt mà chín cây độc châm xanh rờn đã phóng tới người hắn ta.

Vân Hoành Tần Lĩnh trúng độc tại chỗ, cả người xanh lét.

"Vút!"

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra thì một đạo kiếm quang lại hiện lên, xẹt qua yết hầu hắn ta một cách vô cùng chuẩn xác.

Vân Hoành Tần Lĩnh chỉ cảm thấy có một bóng dáng màu đỏ lướt qua, sau đó hắn ta đã xuất hiện trong điểm sống lại lần nữa.

"Chuyện này… Đó là ai vậy?"

Nhóm người Huynh Đệ Hội thấy Vân Hoành Tần Lĩnh vất vả lắm mới chạy đến dịch trạm thì lại bị người ta giết chết tại chỗ thì đứng ngây cả người, Thạch Phá Thiên Kinh còn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên hơn.

"Dĩ nhiên là đám bạn của ta rồi!"

Vương Viễn cười nhạt bảo: "Giờ ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể giao dịch nữa không?"

"..."

Thạch Phá Thiên Kinh đen mặt, hoàn toàn không biết nên nói sao cho phải.

Lúc đầu Thạch Phá Thiên Kinh cho là với lợi thế mình nắm trong tay thì có thể bức bách Vương Viễn nói ra bí mật mà gã muốn biết, nhưng ai ngờ vào thời khắc mấu chốt tên này còn đường lui khác.

Bây giờ dịch trạm bị người ta chặn lại, Vân Hoành Tần Lĩnh lại bị giết trở về điểm sống lại, Thạch Phá Thiên Kinh cũng không có điều kiện để uy hiếp Vương Viễn nữa.

Thuốc giải có thể coi là một lợi thế không? Có thể! Mà cũng không thể!

Tình huống trước đó quả thực là có thể, nhưng bây giờ Vân Hoành Tần Lĩnh căn bản bị vây ở thôn Ngưu Gia không ra được, giết nhiều thêm vài lần thuốc giải cũng có lúc rớt ra.

"Hừ!"

Vương Viễn hung tợn hừ lạnh, chỉ vào đám Huynh Đệ Hội nói: "Muốn chết cứ việc lao lại đây, điểm anh hùng của ông mày hơn một trăm, giết nhiều thêm mấy người cũng chẳng hề hấn gì. Không muốn chết thì cút mẹ ra xa cho ta!"

Đám cao thủ của Huynh Đệ Hội là hạng giết người như ngóe, ai cũng kiêu ngạo cực kỳ, bị người như vậy uy hiếp dĩ nhiên chẳng thoải mái nổi.

Lúc này có người tiến lên phía trước, dùng kiếm chỉ vào Vương Viễn quát lên: "Bố tổ sư, ngươi thực sự cho rằng ngươi…"

"Vụt!"

Người kia còn chưa nói xong, một cây thiền trượng đã bay tới, cắm vào gã ta, chặn lại lời thô tục sắp vọt ra khỏi miệng.

Thiền trượng xuyên qua họng, chui ra sau não, người chơi nọ lập tức xuất hiện ở điểm sống lại cùng với Vân Hoành Tần Lĩnh.

Cảnh tượng kia muốn bao nhiêu kinh khủng thì có đủ bấy nhiêu.

"Còn ai lên nữa hay không?"

Vương Viễn trợn mắt nhìn. Đám Huynh Đệ Hội thấy thế nhốn nháo lùi về sau mấy bước.

Tuy nói bọn họ cùng lăn lộn trong một bang hội, nhưng Vân Hoành Tần Lĩnh là cái tên hay ăn mảnh, ngày thường tính tình cũng chẳng tốt lành gì. Sở dĩ mọi người đến đây hỗ trợ hoàn toàn là vì nể mặt nhau thôi. Người chơi mới mở miệng chỉ trích Vương Viễn kia chẳng qua là gây khó dễ mặt ngoài, loại tình huống này dĩ nhiên chẳng có ai bán mạng thay Vân Hoành Tần Lĩnh cả.

Tên hòa thượng trước mặt này ra tay ác như thế nào bọn họ đã được chứng kiến rồi, không làm người khác bị thương thì cũng phá hỏng vũ khí người ta. Ai mà dám đi chêu trọc loại người hung ác này?

Đám người Huynh Đệ Hội bị Vương Viễn dọa sợ, nhất thời nhốn nháo lùi về phía sau, tính làm gì tất nhiên không cần phải nói.

"Này…"

Vân Hoành Tần Lĩnh thấy những người mình gọi tới giúp đỡ đều bị Vương Viễn dọa sợ thì trong lòng phát lạnh.

Vân Hoành Tần Lĩnh chết liên tục ba lần, trong đó có hai lần là trong tay Vương Viễn, không có ai so với hắn ta biết rõ Vương Viễn có bao nhiêu hung tợn.

Sở dĩ hắn ta có sức mạnh đối đầu với Vương Viễn, chủ yếu là do Huynh Đệ Hội người đông thế mạnh, hơn nữa ai nấy đều là cao thủ, tất cả mọi người đều cầm chắc việc đối phó Vương Viễn.

Nhưng hiển nhiên bây giờ những người khác trong Huynh Đệ Hội không muốn nhúng tay vào nữa, thử hỏi một mình Vân Hoành Tần Lĩnh làm sao có thể là đối thủ của nhóm người Vương Viễn.

Chưa nhắc đến thực lực của Vương Viễn mạnh bao nhiêu, chỉ riêng người chơi cầm kiếm mặc áo đỏ kia thôi đã mạnh hơn hắn ta rồi.

Hắn ta khẳng định đánh không lại, giờ chạy may ra còn có hy vọng sống sót.

Vân Hoành Tần Lĩnh suy tư chốc lát, thân hình nhoáng lên một cái, sử dụng “Vô Tướng Tàn Ảnh”.

Đây là mộ kỹ năng ẩn thân, tuyệt đối là vũ khí lợi hại dùng để chạy trốn, đánh không lại thì có thể chạy ra xa bất cứ lúc nào.

"Lộc cộc, lộc cộc!"

Nhưng sau khi Vân Hoành Tần Lĩnh mới ẩn thân và đi ra khỏi điểm sống lại, hắn ta đột nhiên nghe thấy dưới chân truyền đến tiếng động kỳ quái.

Vân Hoành Tần Lĩnh vội vàng cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy có một con vịt bằng gỗ đang chạy quanh chỗ mình.

"?"

Đúng lúc hắn ta đang bực bội vì thứ này thì…

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, con vịt gỗ thình lình nổ tung, Vân Hoành Tần Lĩnh phải giật lùi lại ba bốn bước.

Mặc dù hắn ta không bị thương nặng lắm nhưng lại hiện thân hình.

Cùng lúc đó, một cô gái mặc áo lam, mặt tròn, có răng khểnh đột nhiên từ trên trời lao xuống, nhìn Vân Hoành Tần Lĩnh và bảo: "Muốn chạy hả? Ta đã để cho ngươi chạy chưa?"

"Đường Môn? Đây là thuật cơ quan?"

Vân Hoành Tần Lĩnh nhìn thấy cô gái đó thì ngạc nhiên kêu lên.

“Thiên Cơ Biến” của Đường Môn có thể đề cao sức quan sát của người chơi, bất kể là cơ quan hay kẻ thù ẩn mình, trước mặt người chơi Đường Môn chẳng có chỗ che thân.

Điều khiến Vân Hoành Tần Lĩnh ngạc nhiên hơn chính là, cô gái trước mặt này còn là người chơi thuật cơ quan.

Thuật cơ quan ở trong game không được ưa chuộng lắm, chẳng những không có tính công kích mà chế tạo còn cần bản vẽ và thư tịch rất trân quý, vừa phí tiền, phí não lại chẳng có sức mạnh gì, thuộc về nghề nghiệp ít được quan tâm.

Nhưng cơ quan trong tay cô gái kia không biết có linh tính gấp bao nhiêu lần những con rối của đám đệ tử ngốc nghếch học thuật cơ quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận