Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1007: Người chơi cuối cùng trong động

Nếu không thể quay đầu lại, Vương Viễn chỉ có thể căng da đầu đánh tiếp.

Động thứ chín, động thứ mười… Động thứ mười chín, động thứ hai mươi… Dọc đường đi, Vương Viễn phá quan trảm tướng, mãi cho đến động thứ hai mươi vẫn chưa lĩnh ngộ được công pháp nào.

Lúc này, về cơ bản Vương Viễn đã chắc chắn suy đoán của chính mình.

Cái nhiệm vụ chết tiệt này rõ ràng là đang trêu đùa mình mà!



Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cao thủ của các môn phái lớn lần lượt bị truyền tống ra bên ngoài thạch động.

Đồ phổ Hiệp Khách Hành này vốn không phải là một môn võ học mà nó là một bộ võ học quy tắc chung gì đó.

Mỗi người đều có tính cách khác nhau, tu vi khác nhau thì cách nhìn đối với đồ phổ bích hoạ cũng khác nhau.

Thế nên bất kể người chơi nào ở trong động cũng đều có thể lĩnh ngộ được công pháp phù hợp với bản thân.

Người chơi bị đánh bại trực tiếp bị đưa ra khỏi đảo Hiệp Khách, những người ở lại đều là những người chơi lĩnh ngộ được võ học cấp cao của các môn phái.

Là những người sống sót cuối cùng, sau khi ra ngoài, người nào người nấy đều khoe mẽ bản thân đã lĩnh ngộ được võ học công pháp gì ở trong động.

Bôi Mạc Đình thấy Vương Viễn mãi vẫn chưa ra, y bèn nói với vẻ mặt nôn nóng: “Lão Ngưu sao thế? Tại sao còn chưa ra? Chẳng lẽ hắn chết rồi?”

“Không thể nào…”

Mario nói: “Thực lực của lão Ngưu mạnh hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta còn chưa thua thì hắn làm sao có thể bị đánh bại được chứ?”

“Không cần đoán, chắc chắn là chưa chết đâu!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí nói với vẻ chắc chắn: “Đội ngũ của chúng ta vẫn còn mà! Ngưu huynh là đội trưởng, nếu hắn chết thì đội ngũ đã giải tán rồi!”

Mấy người nhìn danh sách đội ngũ, quả nhiên Vương Viễn vẫn còn kiên cường ở trong đội ngũ.

“Vậy sao hắn còn chưa chịu ra!”

Bôi Mạc Đình nói với vẻ nghi hoặc.

“Tám phần là chưa lĩnh ngộ được võ học…” Tống Dương nói: “Các ngươi cũng không phải không biết ngộ tính của hắn thấp đến mức nào.”

“Chuyện này…”

Nghe Tống Dương nói vậy, đám Bôi Mạc Đình đồng loạt cạn lời.

Mà cũng đúng thôi, như bình thường, võ học càng cao thâm thì sẽ yêu cầu ngộ tính càng cao, dựa vào ngộ tính của Vương Viễn, ngay cả công pháp cấp bậc nhập môn còn không chọn hắn huống chi là võ học cao cấp ở trên vách đá … Tám phần là dù hắn có chết ở bên trong thì cũng không lĩnh ngộ được thứ gì cả.

“Ngộ tính?” Bạch Hạc Lưỡng Sí sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Ngộ tính của Ngưu huynh rất thấp hả?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí nghe thấy cuộc đối thoại của ba người, trong lòng hắn ta cảm thấy rất khó tin.

Ngộ tính chính là thuộc tính quan trọng nhất của người chơi – không thứ gì có thể sánh nổi.

Dù sao đa phần điều kiện học tập của các công pháp đều là yêu cầu về ngộ tính.

Ngộ tính càng cao thì sẽ học được càng nhiều công pháp, có thêm càng nhiều sự lựa chọn, đồng thời cũng dễ dàng hơn trong việc kết hợp sức mạnh của tổ hợp công pháp. Ngoại trừ những điều này ra, ngộ tính còn ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tu luyện của công pháp, chiêu thức.

Cùng một bộ công pháp, tốc độ tu luyện công pháp của người chơi có ngộ tính thấp sẽ chậm hơn người chơi có ngộ tính cao rất nhiều.

Thế nên cao thủ thành danh trong chốn giang hồ, không có người nào mà không có ngộ tính cực cao.

Ví dụ như đám Bôi Mạc Đình, trong đó người ngộ tính thấp nhất là Mario cũng đã có 35 điểm ngộ tính.

Cho dù là người chơi có ngộ tính thấp bẩm sinh, bọn họ cũng sẽ tới học đường đọc sách viết chữ, dùng hết mọi khả năng để đề cao ngộ tính.

Thực lực của Vương Viễn khủng bố như vậy, ai ngờ lại là một người chơi có ngộ tính thấp, điều này khiến Bạch Hạc Lưỡng Sí cảm thấy khó có thể tin được.

“Ha ha ha!”

Bôi Mạc Đình bị Vương Viễn lừa đến mức chỉ còn cái nịt, vì thế y chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào hạ thấp Vương Viễn. Thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí nhắc tới ngộ tính của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình bèn hưng phấn nói: “Lão Bạch, ngươi quá khách sáo rồi, ngộ tính của lão Ngưu đâu chỉ là thấp, quả thật phải gọi là thiểu năng trí tuệ mới đúng, ngươi gặp qua người nào chỉ có 10 điểm ngộ tính chưa?”

“10 điểm???!!!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Rất lâu sau hắn ta mới dùng vẻ mặt kính nể, lẩm bẩm nói: “Ngưu huynh đúng là không phải người thường! Ta thua ở trên tay hắn, quả thật không hề oan uổng một chút nào.”

Bạch Hạc Lưỡng Sí là một người có thiên phú cực cao, hắn ta có tu vi như vậy chính là bởi vì thiên phú hơn người.

Bạch Hạc Lưỡng Sí vốn tưởng rằng Vương Viễn thắng được mình là bởi vì thiên phú cao hơn mình, công pháp cũng mạnh hơn mình, thế nên hắn ta mới thua trên tay Vương Viễn nhiều lần như vậy. Do đó Bạch Hạc Lưỡng Sí vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân học được tuyệt học là có thể đánh được Vương Viễn.

Nhưng lúc này hắn ta lại đột nhiên phát hiện ra bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.

Tên hòa thượng này vậy mà lại chỉ có 10 điểm ngộ tính, quả thật không biết hắn tu luyện khó hơn mình gấp bao nhiêu lần… Bản thân có vô số tài nguyên, đồng thời thiên phú cũng cực cao, lại bị một tên khốn có thiên tư ngu dốt quăng tám cây số, hiển nhiên đây đã không còn là vấn đề của tu vi và công pháp nữa rồi.



Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Viễn vẫn chưa ra khỏi động.

Không chỉ riêng đám Tống Dương cảm thấy bực bội, những người chơi khác cũng đã có chút không kiên nhẫn. Bọn họ kêu gào với hai đảo chủ Long Mộc ở cửa động: “Ông cụ à, chúng ta đã uống xong cháo, công pháp cũng đã lĩnh ngộ xong rồi, khi nào mới cho chúng ta về vậy.”

“Ha ha ha!”

Long đảo chủ cười ha ha nói: “Các vị tạm thời đừng sốt ruột, sư phụ Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm tự vẫn còn đang ở trong động. Sau khi chờ hắn ra, chúng ta sẽ phái thuyền đưa mọi người ra ngoài đảo.”

“Ngưu Đại Xuân?”

Tất nhiên mọi người đều đã từng được nghe qua “danh hào” của Vương Viễn, thế nên sau khi nghe Long đảo chủ nói như vậy, bọn họ lập tức bàn tán sôi nổi.

“Không phải tên này rất trâu bò sao? Tại sao vẫn còn ở bên trong?”

“Không phải hắn muốn đánh sạch 24 động đấy chứ?”

“Rất có thể! Có lẽ càng là các tầng sau thì công pháp lĩnh ngộ được sẽ càng mạnh!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận