Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 967: Nhiệm vụ của Vương Viễn

Kẻ địch ở trong mắt người chơi không chỉ đơn giản là lính Mông Cổ mà còn là giá trị cống hiến đó.

Lần này có thể nói Vạn Thánh Sơn đã nhận được nhiệm vụ ngon nhất.

Huống chi bang phái hợp tác với bọn họ chính là đám ô hợp Tam Sát Trang, giành tài nguyên và chiến công từ tay đám đồng đội heo này còn không phải là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước sao.

“Quách Thống lĩnh quả nhiên anh minh!”

Sau khi nhận được nhiệm vụ, Bạch Hạc Lưỡng Sí vui mừng khôn xiết, vội vàng thi lễ với Quách Tĩnh sau đó đắc ý liếc mắt nhìn Vương Viễn.

Như thể đang nói: “Người do con lừa ngốc nhà ngươi chọn đó, đúng là tự bê đá đập mình.”

“Đậu mòe!”

Vương Viễn phát cáu.

Hắn vốn đang cạnh tranh với Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, không ngờ tới Quách Tĩnh lại “chìa khuỷu tay ra ngoài” cho Vạn Thánh Sơn nhiệm vụ ngon như vậy.

Song ngẫm lại thấy cũng phải. Quách Tĩnh là người thế nào chứ? Nếu để cho Vương Viễn dẫn theo mười mấy người ra thủ quan ải tiền tuyến thật, thì y đã chẳng phải là y rồi.

Ngay lúc Bạch Hạc Lưỡng Sí đang đắc ý, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu bước tới, thân thiết choàng lấy vai hắn ta: “Người anh em, kế tiếp hai bang phái chúng ta phải kề vai chiến đấu rồi!”

“…”

Bạch Hạc Lưỡng Sí liếc nhìn Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ lại. Hắn ta không nói lời nào đã ngồi xuống, phủi phủi bả vai mới bị Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu chạm vào.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu bị thiểu năng à? Tên này đúng là không biết xấu hổ, tài nghệ của mình đến đâu chẳng nhẽ còn không biết sao? Có cao thủ gánh cho không tốt hơn à, lại còn nói sẽ kề vai chiến đấu với Vạn Thánh Sơn, thế chẳng phải là muốn chia cống hiến sao… Mặt mũi đâu mà lớn thế?

“???”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu chẳng giải thích nổi hành vi của Bạch Hạc Lưỡng Sí, thế là buồn bực hỏi Vương Viễn: “Bạch Hạc lão đại sao vậy?”

“Ha ha!”

Lần này y khiến mặt Bạch Hạc Lưỡng Sí đen sì như đít nồi luôn. Trong bụng Vương Viễn hớn hở không thôi, hắn cười nói: “Đừng để ý làm gì, hắn ta có tật xấu đó, lúc ra tiền tuyến các ngươi cứ dốc sức xông lên chém địch là được! Nhất định phải kiếm được chiến công!”

“Ừ!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu gật đầu cái rụp: “Tam Sát Trang bọn ta mặc dù yếu nhưng nói về ra trận giết địch chắc chắn không thua kém kẻ khác, một người không đánh lại thì hai người, hai người không đánh lại thì ba người cùng lên.”

“Đúng là anh em tốt!”

Vương Viễn cảm động vỗ bả vai Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, sau đó tiến lên phía trước nói: “Quách Thống lĩnh, xin ngài phát nhiệm vụ cho Một Đám Ô Hợp chúng ta.”

“Chuyện này…”

Quách Tĩnh nghe lời đề nghị của Vương Viễn xong thì đột nhiên có hơi khó xử.

“Ngưu đại sư, thực lực của ngươi ta biết rõ, nhưng đội ngũ của ngươi chỉ có mười mấy người, chỗ ta đều là nhiệm vụ chiến tranh quy mô lớn, coi như phát cho ngươi cũng chưa chắc…”

“Quách Thống lĩnh!” Không đợi Quách Tĩnh nói hết, Vương Viễn đã vội vàng ngắt lời, giọng hắn đầy nghiêm túc: “Năm đó mười ba tướng sĩ chiếm đóng quan ngoại của dị tộc mấy năm, thuộc hạ dưới trướng Nhạc Bằng Cử tướng quân đều là những người ưu tú trong ưu tú, đại diện tiêu biểu cho lòng trung thành với quân đội, bọn họ đã chiến thắng nhờ số lượng áp đảo sao? Nhiều người có cách đánh của nhiều người, tinh anh cũng có cách đánh riêng của tinh anh! Ngài không thể vì người của bọn ta quá ít mà kỳ thị được.”

“Này…”

Người mà Quách Tĩnh kính trọng nhất chính là Nhạc Phi (Nhạc Bằng Cử), lúc nghe Vương Viễn nhắc đến tên ông, y thoáng ngẩn người, tựa hồ xúc động, nhưng lại đắn đo không biết nên phân Vương Viễn đi đâu.

Ngay lúc Quách Tĩnh đang khó xử, Hoàng Dung bước tới, cười tủm tỉm chỉ vào một tòa thành rất gần thành Tương Dương và nói: “Chỗ này còn thiếu người canh giữ phải không? Không bằng để Ngưu đại sư dẫn người đến đó phòng thủ.”

Vương Viễn theo ngón tay Hoàng Dung nhìn lại, cõi lòng lạnh lẽo hẳn đi, chỉ thấy dưới biểu tượng thành trì ghi rõ hai chữ Phàn Thành.

Phàn Thành, cách Hàn Thủy rất gần, lại cách thành Tương Dương chỉ mấy chục dặm, là hậu phương lớn của chiến tuyến thành Tương Dương cũng là phòng tuyến cách tiền tuyến xa nhất trong toàn bộ quan ải.

Kêu Vương Viễn canh giữ Phàn Thành, trên cơ bản chẳng khác nào sắp xếp cho hắn một công việc nhàn rỗi. Nói cách khác, chỉ khi binh lính Mông Cổ đột phá hàng phòng ngự của những bang phái khác ở tiền tuyến, mới đến phiên hắn ra tay.

Mẹ nó, cá lớn đều ở ngay phía trước, chớ nói là lính Mông Cổ có năng lực đột phá hàng phòng thủ của các bang phái hay không, mà cho dù là có đột phá đi chăng nữa, thì sợ rằng Vương Viễn cũng chẳng vớt được tí béo bở nào.

Con nhóc Hoàng Dung này thật đúng là quá giảo hoạt, Hoàng đó của nàng ta chính là Hoàng trong A Hoàng đó.

“A Hoàng, ngươi cũng không thể làm thế với ta được…” Vương Viễn khóc không ra nước mắt.

Hoàng Dung lại cười hì hì bảo: “Ngươi muốn nhiệm vụ thì ta cho đấy… Nếu ngươi không cần, vậy sẽ bảo Tĩnh ca ca thu hồi lại vậy… Bản lĩnh lớn bao nhiêu thì làm việc lớn bấy nhiêu, ngươi chỉ có mười mấy người, ai sẽ giao trạm gác quan trọng nhất cho ngươi canh chừng chứ? Tĩnh ca ca phải có trách nhiệm với dân chúng toàn thành.”

“Ha ha ha ha!”

Các vị lão đại thấy Vương Viễn hết lòng với Quách Tĩnh, mà cuối cùng lại bị y sắp xếp cho ở hậu phương làm người qua đường, ngay cả canh cũng cũng chỉ được húp thừa, không nhịn được mà cười ầm lên.

“Hoàng cô nương nói đúng!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí lại càng bỏ đá xuống giếng, nói: “Năng lực lớn đến đâu, thì trách nhiệm lớn đến đó, hành quân là chuyện lớn, há lại là trò đùa? Ngưu ca, mấy người các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở lại Phàn Thành đợi chúng ta chiến thắng trở về đi! Ha ha!”

“Mịa!” Vương Viễn buồn bực.

“Ngưu đại sư chớ có như vậy!” Thấy mọi người đều cười nhạo Vương Viễn, Quách Tĩnh nói một cách nghiêm túc: “Phàn Thành chính là cửa ngõ của thành Tương Dương, cũng chính là vật bảo vệ cuối cùng của dân chúng thành Tương Dương, kêu ngươi thủ ở Phàn Thành là vì tin tưởng ngươi! Trách nhiệm của ngươi mới là lớn nhất, tuyệt đối đừng tự coi nhẹ mình, lính Mông Cổ còn mạnh mẽ hơn so với chúng ta tưởng tượng!”

Quách Tĩnh lại nhấn mạnh binh Mông Cổ rốt cuộc mạnh đến đâu.

Mà các vị ngồi ở đó lại mang vẻ mặt không đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận