Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 118: Ta muốn tất cả

Chắc chắn là không thể đụng vào Đoàn Dự được.

Con trai độc nhất của nhà lão Đoàn, ở bên ngoài có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm đâu. Chỉ cần Vương Viễn dám động vào Đoàn Dự, e rằng sẽ phải chết không có chỗ chôn ngay tại đây.

Nhưng không đụng Đoàn Dự cũng không được, muốn làm Đoàn Diên Khánh vui vẻ thì phải khiến người Đoàn gia mất hứng.

Ngươi xem chuyện này thật ồn ào... Có gì thì cứ từ từ mà nói, sao phải dày vò Vương Viễn, khiến đứa nhỏ rơi vào thế khó xử. Chuyện này mà để cha Vương Viễn biết...

Khụ khụ, chúng ta quay lại vấn đề chính.

"Ngươi đại hòa thượng này, đừng nghe đại ác nhân này yêu ngôn hoặc chúng. Nếu không đừng trách Tu La Đao ta không nhận Phật tổ!"

Trong lúc Vương Viễn không biết nên đắc tội người nào, Tần Công Miên bất thình lình hướng về phía bên trong phòng đá kêu lên.

Nghe được tiếng kêu của Tần Công Miên, Vương Viễn sinh ra một trận phiền muộn nhất từ trước đến nay.

Mẹ con hai người này thật đúng là cùng một đức hạnh, đều thèm đòn như thế, đã vậy hành xử ăn nói chẳng có chút đầu óc nào. Rõ ràng mình bị cái tên công tử bột Đoàn Chính Thuần này đùa giỡn, lại giống như cả thế giới này đều thiếu nợ mấy cô. Vương Viễn chỉ hận không thể một đao giết các cô.

"Ồ?"

Nghĩ tới đây, Vương Viễn bỗng nhiên sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười xảo quyệt.

"Người này muốn làm gì?"

Bôi Mạc Đình hiểu rất rõ Vương Viễn, hòa thượng này chỉ cần lộ ra nét mặt này, ý nghĩa chắc chắn là muốn bẫy người.

Quả nhiên, Vương Viễn vịn vào cửa sổ hướng bên ngoài kêu: "Đoàn hoàng gia, ta chỉ cần ngăn cản bọn họ là được rồi đúng không."

"Tất nhiên!" Đoàn Chính Minh gật đầu nói: "Nhưng ngươi không được làm tổn thương Dự Nhi."

"Không dám không dám!"

Vương Viễn khiêm tốn cười cười, lại hỏi Đoàn Diên Khánh: "Lão Đoàn, chỉ cần ta khiến người Đoàn gia mất hứng là ngươi vui đúng không."

"Theo lý mà nói thì là như vậy!" Đoàn Diên Khánh mặt không đổi sắc gật đầu.

"Được rồi! Đều nhìn qua đây đi!"

Nhận được sự khẳng định của hai người, Vương Viễn duỗi một cái nắm lấy đầu Mộc Uyển Thanh nắm chặt trong tay.

Lúc này Mộc Uyển Thanh còn đang kêu gào: "Hòa thượng thối cút ra ngoài, ta muốn Đoàn lang..."

"A di đà phật! Sự kiện tuyển chọn đứa trẻ tài năng, phần thưởng các ngươi đưa ra tiểu tăng muốn toàn bộ!"

Vương Viễn tụng một câu a di đà dài, nắm lấy đầu Mộc Uyển Thanh xách lên đập vào vách tường.

Tường bên trong nhà đá này đều là cự thạch, vô cùng cứng rắn. Một thân lực đạo của Vương Viễn khủng bố nhường nào, kết quả của một cú đập này có thể tưởng tượng được.

"Bốp!"

Chỉ nghe một âm thanh vang lên, đầu Mộc Uyển Thanh trực tiếp bị đập thành gạch men, hương tiêu ngọc vẫn ngay tại chỗ.

Nhóm anh hào trong viện thấy Vương Viễn đột nhiên ra tay giết người, tất cả đều cực kì hoảng sợ. Ngay trước mặt Đoàn gia giết con cái của Đoàn gia, hòa thượng này quả nhiên đủ xấu xa.

"Con gái..."

Tần Công Miên thấy thế, trực tiếp ngã té xỉu trên đất, Đoàn Chính Thuần cũng theo sau tê dại ngồi trên mặt đất.

"Ha hả!"

Vương Viễn đột nhiên bạo khởi giết Mộc Uyển Thanh, Đoàn Diên Khánh cũng hết sức ngoài ý muốn. Nhưng thấy bộ dáng Đoàn Chính Thuần thất hồn lạc phách như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Trái lại Đoàn Chính Minh chỉ nhướng mày, vẫn không nói một lời nào.

Rất rõ ràng, không phải tự nhiên mà Đoàn đại này có thể làm vua.

Làm nhiệm vụ, là phải động não.

Đoàn Dự mới là người kế vị duy nhất mà phía người Đoàn gia thừa nhận. Mặc dù những người khác có cùng huyết thống với Đoàn gia, chắc chắn Đoàn Chính Minh cũng không muốn công nhận.

Dù sao loại việc này cũng không vẻ vang chút nào, ngược lại khiến cho Đoàn gia hổ thẹn. Đoàn Chính Thuần này là con gái riêng của Đoàn Chính Minh, xem chừng cũng rất luống cuống và phiền muộn trong lòng. Mượn tay Vương Viễn để cảnh cáo một mình Đoàn Chính Thuần cũng không tệ.

Mà mục đích của Đoàn Diên Khánh lại càng đơn giản, bộ dạng này của gã hôm nay, lưu danh sử sách cũng chưa chắc là một chuyện tốt. Cướp ngai vàng là không có cơ hội, thằng cha này chỉ muốn khiến người Đoàn gia ấm ức mà thôi.

Tuy rằng người Vương Viễn giết cũng không phải Đoàn Dự, thế tử chính tông của Đại Lý, thế nhưng hắn lại giết chết con gái riêng của Đoàn Chính Thuần, khiến Đoàn Chính Thuần đau khổ như vậy là được rồi.

Hơn nữa Mộc Uyển Thanh này lấy oán trả ơn tính cách độc ác, Vương Viễn muốn giết từ sớm rồi.

Hôm nay nhân cơ hội này báo thù riêng một chút, có thể nói là một việc ba tiện.

...

Theo cái chết của Mộc Uyển Thanh, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên bên tai Vương Viễn: [Đệ tử Thiếu Lâm Ngưu Đại Xuân đánh chết Tứ Phương Quần Hiệp "Hương Dược Xoa Mộc Uyển Thanh"...]

Đồng thời hệ thống thông báo: [Điểm hiệp nghĩa +10, bạn nhận được Giang Hồ Duyệt Lịch... Cảnh giới võ học của bạn "Ác Long Đào Tâm Trảo" tăng lên tới "Lược Hữu Tiểu Thành", bạn nhận được chiêu thức...]

"Chậc chậc chậc..."

Thấy hệ thống tăng cho mình mười điểm hiệp nghĩa, Vương Viễn nhịn không được cảm thán, Mộc Uyển Thanh này làm nhiều việc ác giết là đúng quá rồi, ngay cả hệ thống cũng cảm thấy đáng chết.

"A... Ta không nhịn được nữa!"

Lúc này, cuối cùng Đoàn Dự cũng không chịu được, hét lớn một tiếng liền leo lên trên thi thể của Mộc Uyển Thanh giải tỏa...

"Mẹ nó! Đói khát như vậy sao? Ngươi sẽ không thật sự không thích người sống đi."

Thấy Đoàn Dự mất bình tĩnh như thế, Vương Viễn lần thứ hai cả kinh... Làm thi thể còn không bằng trực tiếp làm Mộc Uyển Thanh đâu.

Rơi vào đường cùng, Vương Viễn dứt khoát bất chấp nghiến răng một cái, tiến lên một bước bóp mở miệng Đoàn Dự ra, móc ra viên Thanh Tâm Đan kia, trực tiếp nhét vào.

Thật ra xuân dược không tính là độc, thuốc giải độc được thiết lập trong trò chơi không giải được xuân dược, nhưng "Thanh Tâm Đan" này có khả năng giải trừ toàn bộ trạng thái của dược vật, tự nhiên là thuốc đến bệnh tiêu.

Một viên "Thanh Tâm Đan" vào bụng, cuối cùng Đoàn Dự cũng tỉnh táo lại.

"Két..."

Cùng với sự tỉnh táo của Đoàn Dự, cửa đá theo đó mà mở ra.

"Này... Này là xảy ra chuyện gì?" Nhìn thi thể không đầu của Mộc Uyển Thanh trên mặt đất, vẻ mặt Đoàn Dự ngơ ngác.

"Cô ta biết là muội muội của ngươi, vì giữ mặt mũi cho ngươi mà xấu hổ tự vẫn rồi!" Vương Viễn mở miệng nói láo.

Những người khác cũng không vạch trần, thứ nhất là không muốn đắc tội tên hòa thượng xấu xa này. Thứ hai là chân tướng sự việc cũng không tốt đẹp gì, so với việc để Đoàn Dự biết được sự thật, không bằng để gã lưu lại ấn tượng tốt đối với Mộc Uyển Thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận