Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1114: Nắm lấy binh quyền

“Chẳng trách!” Cảnh Xuân Rực Rỡ vuốt cằm nói: “Nếu vậy, để tránh vạn nhất, sau khi nắm được binh quyền xong nhớ bắt luôn cả nhà Gia Luật Hoằng Cơ.”

“Có cần phải vậy không?” Sở Vương nghi hoặc.

Cảnh Xuân Rực Rỡ gật đầu: “Rất cần thiết!”

Vương Viễn: “…”

Hắn đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng không hiểu lão già này. Đến cả người nhà Gia Luật Hoằng Cơ mà lão cũng không tha, chẳng nhẽ muốn tự mình lên làm hoàng đế?

Nghĩ đến đây Vương Viễn hít vào một ngụm khí lạnh. Mình cùng lắm chỉ lừa mất nhà của Công Tôn Chỉ, lão già này thế mà còn toan tính cướp cả nước của người ta… Xuân… núi này cao còn có núi khác cao hơn. Haizzz, hắn không trêu chọc nổi!



Gia Luật Hoằng Cơ đã ra ngoài săn bắn, hiện tại Hoàng Thái Thúc Nam Viện Đại Vương nắm trong tay binh quyền chính là người đứng đầu Hoàng Long Phủ, một đạo quân lệnh hạ xuống, tất cả tướng lĩnh lớn nhỏ trong thành ai dám không nghe theo.

Dĩ nhiên, bắt giặc phải bắt vua trước, tướng lĩnh có quyền thế thực sự thật ra chẳng có bao nhiêu, còn những binh tôm tướng tép khác ngay cả tư cách lựa chọn cũng không có.

Chẳng mấy chốc, các tướng lĩnh bị quân lệnh của Sở Vương mời vào phủ Nam Viện Đại Vương.

Đại sảnh đông nghịt người.

“Két!”

Ngay khi vị tướng lĩnh cuối cùng tiến vào đại sảnh, Đông Hoàng và Tà Đế canh trước lối vào lập tức đóng cửa lại, Hi Hòa Thuận thì khóa cửa lại.

“Tình huống gì đây?”

Các vị tướng lĩnh thấy cửa phòng nghị sự thình lình bị khóa lại thì nhất thời kinh hãi, la hét muốn phá cửa ra.

“Các vị xin hãy bình tĩnh!”

Bấy giờ Sở Vương từ sau đại sảnh đi ra.

“Sở Vương điện hạ, ngài làm vậy là có ý gì? Hoàng Thái Thúc đâu?” Một tướng lĩnh cầm đầu lớn tiếng chất vấn.

“Ha ha!” Sở Vương bật cười nói: “Bổn vương có chuyện muốn thương nghị với các vị tướng sĩ, lão Vương gia không tiện ra mặt.”

“Sở Vương điện hạ, bọn ta đều phụng mệnh đến đây, không có chuyện gì để nói với ngài cả!” Thái độ của vị tướng quân kia rất cương quyết, hoàn toàn không coi Sở Vương ra gì.

“Ầm!!!”

Nhưng hắn ta vừa mới dứt lời bên cạnh đã truyền đến tiếng vang thật lớn.

“?”

Vị tướng lĩnh kia khó hiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một hòa thượng cao lớn vạm vỡ không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào và đang cười híp mắt, cúi đầu nhìn xuống một cái, sàn dưới chân hắn bị giẫm thành một hố sâu thật to.

Hòa thượng này chính là Vương Viễn.

“…”

Các vị tướng lĩnh trong phòng nghị sự thấy cảnh tượng này đều nhướn mày, lòng thầm hoảng sợ không thôi.

Nhất là vị tướng lĩnh đứng cạnh Vương Viễn, mồ hôi lạnh tứa lưa chảy xuống cổ họng.

Cú giẫm kia nếu không phải đạp xuống sàn mà là người hắn ta thì sợ rằng cái mạng nhỏ này đã mất.

“Giờ đã nói chuyện được chưa?” Sở Vương cười hỏi mọi người.

Vị tướng lĩnh đứng cạnh Vương Viễn nuốt nước miếng, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Sở Vương điện hạ, ngài có chuyện gì thì cứ nói, cần gì phải làm như vậy. Bọn thuộc hạ đều là người trong quân đội, há là hạng người ham sống sợ chết.”

Dùng giọng điệu hãi hùng để nói mấy câu cứng cỏi, tên này đúng là khiến Vương Viễn mở rộng tầm mắt.

“Vậy ta nói đôi câu đơn giản thôi!” Sở Vương thấy mọi người đều bị dọa sợ thì bắt đầu nói một tràng: “Con dân Khiết Đan ta ở lâu trên đất Bắc Man nghèo nàn…”

“Câu này nghe quen tai thế nhỉ…” Đám Vương Viễn đều câm nín không thôi.

Tên Sở Vương này rốt cuộc nghèo vốn từ đến đâu, bê nguyên si cả bài phát biểu không sót một dấu chấm câu.

“Hay lắm!”

Vương Viễn rất sợ y tiếp tục nói mãi không ngừng, vội vàng ngắt lời: “Ý của Sở Vương rất đơn giản, đại khái ngài muốn làm hoàng đế, các ngươi phải hỗ trợ ngài.”

“Ừm, đúng vậy!” Sở Vương mặc dù rất tức giận vì bị người khác ngắt lời nhưng thấy đó là Vương Viễn thì cũng hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng tình, tỏ vẻ hòa thượng này nói đúng.

“Vạn lần không ngờ đến!”

Các vị tướng lĩnh nghe vậy nhất thời xôn xao cả lên, chợt đập bàn nói: “Bệ hạ đối với bọn ta ân trọng như núi, sao có thể phản bội được? Cho dù Sở Vương điện hạ nhốt bọn ta ở đây, xử tử hoặc lăng trì, bọn ta cũng chịu, nhưng tạo phản thì không thể được.”

Có thể nhìn ra, đám tướng lĩnh này đều có đầu óc.

Không tạo phản, cùng lắm chỉ chết một mình mình, đợi hoàng đế trở về sẽ được báo thù cho.

Nếu tạo phản, thành công mình sẽ không có bất kỳ thay đổi nào… Nhưng lỡ không thành công, cả nhà cũng không thoát khỏi liên quan. Đang sống yên ổn thì ai lại đi tạo phản bao giờ?

“Ha ha ha ha!”

Sở Vương thấy mọi người đều thấy chết không sờn, một lòng trung thành với Gia Luật Hoằng Cơ thì cười lạnh nói: “Phải không? Bổn vương biết các vị không dám theo hỗ trợ ta vì người nhà ràng buộc, để tỏ lòng thành, bổn vương mới cho người mời bọn họ vào phủ làm khách rồi.”

“Này…”

Các vị tướng lĩnh nghe thấy lời Sở Vương nói thì nhất thời biến sắc: “Sở Vương điện hạ, ngươi thật thủ đoạn!”

“Ta cũng hết cách rồi!” Sở Vương khoát tay nói: “Từ xưa người làm việc lớn không cậu nệ tiểu tiết! Nếu các vị không muốn ngồi chung thuyền với ta, vậy cứ tùy ý. Nếu muốn phò trợ ta thì hãy uống cạn chén rượu trên bàn, chúng ta đồng lòng!”

Dứt lời, Sở Vương nháy mắt với ba người Đông Hoàng.

Ba người hiểu ý, mở khóa cửa ra… để nhóm người trong đại sảnh tùy ý ra vào.

Thế nào gọi là độc ác? Thế nào là tuyệt đường sống của người ta?

Chiêu này của Cảnh Xuân Rực Rỡ phải nói là ác đến cùng cực.

Già trẻ lớn bé nhà các vị tướng lĩnh đều nằm trong tay Sở Vương, bọn họ lại biết được bí mật Sở Vương mưu đồ làm loạn, lúc này cho dù cửa lớn có mở toang thì ai ai dám bước ra khỏi đại sảnh nửa bước đây?

Một bên là cả nhà mình, một bên là hoàng đế ở xa ngoài thành… nên chọn bên nào chắc không cần nhiều lời nữa.

Dưới sự uy hiếp của Sở Vương, rốt cuộc có một vị tướng lĩnh dao động, tiến đến bưng chén rượu trên bàn lên rồi nốc một ly cạn sạch.

Chuyện như phản bội, người đầu tiên sẽ tự đấu tranh với chính mình, mà những người khác đang chằm chằm nhìn người thứ nhất.

Có người đầu tiên phản bội, những người khác dĩ nhiên sẽ không giãy dụa nữa, rối rít uống hết chén rượu trên bàn.

“Sảng khoái!”

Uống rượu chứng tỏ đã đầu phục dưới trướng Sở Vương. Nhận được nhiều sự ủng hộ từ các tướng lĩnh như vậy, Sở Vương chỉ cách thành công một bước thôi nên trong lòng rất sảng khoái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận