Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1128: Không có hoàng đế, ngươi có thể trở thành hoàng đế mà

Thật ra cho dù có ra tay thì cũng chỉ tổ phí tông.

Hệ thống là lớn nhất, hệ thống thiết lập hoàng đế có chân long hộ thể, lúc này cho dù là BOSS Thần cấp cấp 200 tới thì cũng vô dụng…

“Lão xưng đế nhờ tạo phản, không được coi là chân long!” Vương Viễn thấy Tiêu Phong có chút do dự, hắn tiện tay móc ra một con dao găm màu vàng, lớn tiếng nói: “Tiêu Phong sư huynh, để ta giúp ngươi một tay!”

“Ta cũng giúp!” Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng không chịu cam lòng yếu thế, lão lấy một con dao găm màu vàng từ trong lòng ngực ra.

“Đồ, Đồ Long Chủy…”

Thấy cả hai người đều lấy ra hai con dao găm lấp lánh ánh sáng vàng, tiếng cười của Gia Luật Trọng Nguyên đột nhiên im bặt.

Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ một trái một phải lao ra, nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Gia Luật Trọng Nguyên. Không đợi Gia Luật Trọng Nguyên né tránh, hai người giơ tay chém xuống, hai con dao găm lần lượt chọc vào trái tim và yết hầu của lão.

Gia Luật Trọng Nguyên lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Thông báo giang hồ: [Người chơi Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm tự và người chơi Cảnh Xuân Rực Rỡ của núi Bắc Man thành công đánh chết hoàng đế Liêu Quốc - Gia Luật Trọng Nguyên…]

Còn chưa đầy một phút, hai vị hoàng đế của Liêu Quốc đã băng hà.

“Má nó? Xảy ra chuyện gì vậy? Liêu Quốc làm sao thế?”

“Trời ạ… Tên Ngưu Đại Xuân này reo rắc tai họa ở Trung Nguyên xong, bây giờ lại đi tới núi Bắc Man gây họa tiếp à?”

“Tên hòa thượng khốn khiếp này đúng là đi đến đâu gây tai họa đến đấy!”

Nhìn thấy tên Vương Viễn trên thông báo giang hồ, người chơi trong chốn giang hồ đều thổn thức không thôi.

Mọi người chơi trò chơi nhiều năm như vậy, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy người chơi nào giống như Ngưu Đại Xuân… Đi đến đâu gây tai họa đến đó, gây tai họa ở Trung Nguyên còn chưa đủ, thế nhưng còn chạy tới Liêu Quốc giết hoàng đế của người ta, con mẹ nó hắn đúng là một nhân tài!

Trong lòng Gia Luật Trọng Nguyên khổ sở cực kỳ, làm người kế vị cả đời, cuối cùng chỉ làm hoàng đế được một phút, còn chưa đã nghiện thì đã bị người ta cầm đao thọc chết.

Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, Gia Luật Trọng Nguyên ắt hẳn chính là vị hoàng đế đáng thương nhất trong lịch sử trò chơi này.

So sánh với Gia Luật Trọng Nguyên vô cùng đáng thương, lúc này người vui sướng nhất có lẽ chính là Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Lão già này vốn chỉ định lấy được thi thể của hoàng đế để luyện chế hành thi, nhưng ai ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, trong chốc lát đã có hai vị hoàng đế chết bất đắc kỳ tử…

Cảnh Xuân Rực Rỡ cảm thấy bản thân giống như được hệ thống “thiên vị”… Bốn con hành thi kia của mình đúng là không hề lãng phí.



“Ta… Có phải ta đã làm chuyện đại nghịch bất đạo?”

Tiêu Phong nhìn thi thể Gia Luật Trọng Nguyên ở trên mặt đất với vẻ mặt mất mát, trong ánh mắt chứa đầy sự mờ mịt.

Y là người Khiết Đan, không bảo vệ được đại ca hoàng đế của mình, còn hỗ trợ người khác giết chết tân đế của Đại Liêu. Bây giờ Liêu Quốc không có vua, Tiêu Phong đột nhiên cảm thấy bản thân tội ác đầy mình.

“Đương nhiên không phải!”

Vương Viễn nói: “Vì tạo phản mà lấy gia quyến của người khác ra để uy hiếp, ngươi cảm thấy Gia Luật Trọng Nguyên sẽ là một vị vua tốt sao?”

“…”

Tiêu Phong lắc đầu, Sở Vương tàn bạo, Gia Luật Trọng Nguyên ngu ngốc, tất nhiên chưa nói tới chữ tốt, trong hai người cho dù là ai lên làm hoàng đế thì đều không phải là chuyện tốt gì.

“Vậy ngươi cảm thấy Gia Luật Hoằng Cơ có phải là một hoàng đế tốt không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Chuyện này…”

Tiêu Phong vẫn không nói gì.

Nói về trị quốc, Gia Luật Hoằng Cơ cũng không tính là kém, chẳng qua dã tâm của lão rất lớn, là một kẻ bảo thủ cực kì hiếu chiến. Nếu như cho lão thêm thời gian, tất nhiên lão sẽ chinh chiến thiên hạ, đến lúc đó sinh linh đồ thán, không bàn tới việc này là tốt hay xấu, nhưng nó không phù hợp với giá trị quan của Tiêu Phong về thiên hạ thống nhất.

“A di đà phật!” Vương Viễn tụng dài một tiếng phật hiệu, nói: “Trợ giúp cái ác vì cái thiện không phải là cái thiện chân chính! Người tướng mạo hung ác chưa chắc đã là người ác… Nếu hai người đều không thể tạo phúc cho con dân trong thiên hạ, bọn họ đã chết há chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

“Nước không thể một ngày không có vua, bây giờ hoàng đế và người kế vị của Đại Liêu đều đã không còn, chẳng phải là sắp mất nước sao?” Tiêu Phong nói với vẻ lo lắng.

“Ha ha!” Vương Viễn cười nói: “Không có hoàng đế, ngươi có thể có thể trở thành hoàng đế mà!”

“Ta?”

Tiêu Phong kinh ngạc nói: “Ngươi đang nói bậy gì đó! Ta làm sao có thể trở thành hoàng đế chứ!”

Vô cùng hiển nhiên, từ tận xương cốt Tiêu Phong vẫn có chút cổ hủ, y vô cùng kính sợ ngôi vị hoàng đế, ngay cả việc suy nghĩ tới cũng không dám.

“Không phải ngươi thì chẳng lẽ là ta?” Vương Viễn nói: “Ta lại không phải là người Khiết Đan các ngươi!”

“Đừng nói bậy, đừng nói bậy!” Tiêu Phong vội vàng xua tay nói: “Đến phái Cái Bang ta còn không dẫn dắt được, ngôi vị hoàng đế này ta lại càng không dám nghĩ tới. Ngươi tuyệt đối không nên nói mấy lời này với người khác.”

“Ta đang vô cùng nghiêm túc!” Vương Viễn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Từ lúc Vương Viễn nhìn thấy Tiêu Phong thì hắn đã nghĩ tới chuyện này rồi.

Xét về năng lực lãnh đạo, Tiêu Phong nói bản thân không dẫn dắt được Cái Bang, đây rõ ràng là y đang vô cùng khiêm tốn.

Năm đó Cái Bang có dáng vẻ thế nào? Đó chính là một tiểu đệ đi đằng sau mông Thiếu Lâm tự, còn là cái loại không dễ nhìn thấy. Một đám xin cơm vốn chính là một đám ô hợp, có thể làm nên trò chống gì ở trước mặt những môn phái lớn chứ.

Nhưng sau khi Tiêu Phong trở thành bang chủ Cái Bang, Cái Bang đã dần dần lớn mạnh. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trở thành bang phái lớn đệ nhất thiên hạ, ngay cả Thiếu Lâm Võ Đang là ngôi sao Bắc Đẩu trong chốn võ lâm cũng bị Cái Bang đè một đầu. Ngay cả một thế hệ tông sư như Huyền Từ Trương Tam Phong cũng đều vô cùng kính trọng Tiêu Phong.

Năng lực lãnh đạo như vậy có thể nói là có một không hai. Nhìn chung trong toàn bộ chiều dài lịch sử, người có tài năng lãnh đạo như Tiêu Phong đúng là vô cùng hiếm có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận