Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 760: Binh bất yếm trá

“Đậu mòe, thiệt hay giả vậy? Chả trách!”

Khi tin Vạn Thánh Vô Cương bán độ truyền đến tai Biển Trời Một Màu, hắn ta hưng phấn cực kỳ, kích động nói: “Ta đã bảo rồi mà, hòa thượng kia có tài đức gì mà một chấp năm được chứ, nhất định là có trá, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!”

Nói đến đây, Biển Trời Một Màu cảm thán không thôi: “Mấy trăm triệu đó… Nhắc đến cũng phải công nhận tên Phi Vân Đạp Tuyết kia giàu thật! Không biết hắn ta làm nghề gì?”

“Cháu ngoại ông chủ Mã của Long Đằng!” Lý Tiêu Dao ở bên cạnh lên tiếng.

“Ồ! Ngươi quen hắn ta hả?”

Nghe Lý Tiêu Dao nói vậy, Biển Trời Một Màu lập tức hứng thú.

Nói thật, Biển Trời Một Màu chưa từng ngừng suy đoán về thân phận của Phi Vân Đạp Tuyết, nhưng trăm lần nghìn lần không ngờ đến hắn ta lại có lai lịch lớn đến vậy, công ty trò chơi này là do là nhà hắn ta mở…

“Từng nghe nhắc đến, nhưng không quen!” Lý Tiêu Dao đáp: “Hắn và em họ ta là anh em đằng chú bác, nhà bọn ta không qua lại với bên hắn, nghe nói mười mấy tuổi Phi Vân Đạp Tuyết đã ra nước ngoài du học.”

“Nói như vậy Phi Vân Đạp Tuyết có quan hệ thân thích với ngươi? Có thể kết thân với người như vậy, Tiêu Dao nhà ngươi chắc cũng có tiền lắm nhỉ?”

Thấy Lý Tiêu Dao đáp thế, những người khác trong Bên Bờ Bến Hải bèn cười hỏi, nhưng không khó để nghe ra, trong lời nói của bọn họ có lẫn vị chua lè, còn xen cả nghi ngờ nữa, ý tứ rất rõ ràng: “Ngươi trâu bò như vậy sao còn đi đánh chuyên nghiệp.”

“Cũng tạm được!”

Lý Tiêu Dao cười đáp, xem thường sự giễu cợt của đồng đội, tính tình của người này đúng là tốt thật.

“Được rồi, đừng buôn chuyện vớ vẩn nữa!” Biển Trời Một Màu xua tay đuổi mọi người đi, sau đó hỏi Lý Tiêu Dao: “Phi Vân Đạp Tuyết có tiền như vậy, sao không tài trợ cho một chiến đội nghiêm túc đứng đắn chút? Ngươi nói xem nếu chúng ta ở dưới trướng hắn, hắn sẽ chi bao nhiêu tiền đây?”

“Ặc…”

Mặt Lý Tiêu Dao đen lại: “Lão đại, ngươi nghiêm túc đấy chứ?”

“Nghiên cứu chút thôi mà!” Biển Trời Một Màu cười nói.

“Con trai của mẹ” chẳng phải danh xưng tốt đẹp gì, những năm qua Biển Trời Một Màu quả thực có hơi bức bối.

“Chắc không tài trợ cho chúng ta đâu!” Lý Tiêu Dao phân tích: “Mục tiêu của người ta chỉ là phần thưởng cuối cùng của Hoa Sơn Luận Kiếm mà thôi, hơn nữa cho dù tài trợ, Một Đám Ô Hợp cũng không yếu, ngay cả Vạn Thánh Vô Cương cũng đánh bại được.”

“Ngươi không nghe người ta nói à? Vạn Thánh Vô Cương bị mua chuộc!” Biển Trời Một Màu nói.

“Không thể nào! Tin đồn kiểu vậy mà ngươi cũng tin hả?” Lý Tiêu Dao có chút câm nín.

“Ngươi thì biết cái gì!” Biển Trời Một Màu tự cho mình thông minh: “Không có lửa làm sao có khói, nếu không làm sao một người có thể một chấp năm cao thủ cấp cao chứ? Điểm này chính là hiềm nghi lớn nhất!”

“Cao thủ trong thế giới trò chơi không phải rất bình thường sao?” Lý Tiêu Dao hỏi ngược lại.

“Vậy cũng phải có giới hạn chứ!” Biển Trời Một Màu nói: “Ngươi thú thật cho ta xem, ngươi có thể đánh lại bao nhiêu cao thủ chuyên nghiệp như Vạn Thánh Vô Cương?”

“Hai ba người đi…” Lý Tiêu Dao suy nghĩ chốc lát, sau đó xoa gáy nói: “Có điều nếu là cao thủ cấp cao như Bạch Hạc Lưỡng Sí, ta không chắc chắn thắng được!”

“Đó!”

Biển Trời Một Màu nói ngay: “Với thực lực này của ngươi mà cũng không dám đảm bảo thắng chắc được Bạch Hạc Lưỡng Sí, ngươi tin có người có thể một chấp năm à?”

“Chuyện này… Núi cao còn có núi cao hơn mà!” Lý Tiêu Dao quay đầu lại nhìn Vương Viễn, sau đó nói: “Ta từng nghe người ta nhắc đến hòa thượng kìa rồi, thấy bảo hắn mạnh lắm!”

“Ngươi ấy…” Biển Trời Một Màu giận vì đồng bọn không chịu đấu tranh: “Kinh nghiệm giang hồ quá ít! Sau này theo ca lăn lộn, đảm bảo ngươi kiếm đủ lợi.”

Lý Tiêu Dao: “…”



“Nghe nói sếp lớn xài một tỉ để lót đường cho chúng ta?”

Bên phía Một Đám Ô Hợp, nhóm Độc Cô Tiểu Linh cũng mượn chuyện này để trêu chọc Phi Vân Đạp Tuyết: “Sếp lớn rộng lượng thật đấy, không hổ là người có tiền!”

“Ha ha!”

Phi Vân Đạp Tuyết cười vang hỏi lại: “Các ngươi tin à?”

“Chúng ta có tin hay không không quan trọng.”

Vương Viễn cười híp mắt nói: “Mấu chốt là chỉ sợ không tin!”

“Sao lại nói thế?” Phi Vân Đạp Tuyết nghi ngờ hỏi.

“Binh bất yếm trá mà!” Vương Viễn lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò, sau đó rút ra tấm ngân phiếu một nghìn lượng vàng đưa cho Đình Lão Tiên: “Ngươi làm tốt lắm!”

“Tin này là ngươi bảo Lão Tiên phát tán ra ngoài hả?”

Nhóm Một Đám Ô Hợp thấy vậy, ngạc nhiên hỏi.

“Tin không phải do ta bảo Lão Tiên truyền ra…” Vương Viễn cười gian nói: “Ta chỉ bảo gã quạt gió thổi lửa mà thôi!”

“Ngươi làm cái gì vậy!!!”

Nghe Vương Viễn nói như vậy, mọi người nhao nhao tức giận: “Chúng ta đánh thắng Vạn Thánh Vô Cương là dựa vào thực lực, sao lại tốn tiền chứ?”

Ai cũng có lòng hư vinh, cho dù là nhóm Một Đám Ô Hợp cũng chẳng phải người không cần thể diện.

Đánh thắng Vạn Thánh Vô Cương rõ ràng là kết quả dựa vào thực lực mà thành, lại bị người ta đổi trắng thay đen, nói là dùng tiền bán độ, đổi thành ai cũng không vui cho được.

“Các ngươi thì biết cái gì?”

Vương Viễn khinh bỉ nói: “Cố tỏ ra yếu kém hiểu không? Bằng đám chúng ta, các ngươi cảm thấy phách lối có được không?”

Nhóm Một Đám Ô Hợp vốn còn hơi khó chịu, nghe xong những gì Vương Viễn nói thì nhất thời nuốt đống lời định thốt ra khỏi miệng về.

Đúng vậy, Một Đám Ô Hợp chung quy chỉ là một chiến đội không chính quy, thực lực tổng hợp không so được với chiến đội chuyên nghiệp khác, sự chênh lệch trình độ đến đâu trong lòng mọi người đều đếm được.

Bọn họ có thể thắng được Vạn Thánh Vô Cương, yếu tố vận may chiếm rất nhiều.

Dẫu sao thì những chiến đội chuyên nghiệp như Vạn Thánh Vô Cương, trước khi thi đấu đều nghiên cứu đối thủ là những chiến đội chuyên nghiệp khác, chứ đâu có dư thời gian dồn sức vào một chiến đội vô danh đi con đường không chính quy.

Bởi vì đối thủ không biết rõ, bọn họ mới dễ dàng bất ngờ đánh thắng đối thủ chưa kịp chuẩn bị, đến khi đối thủ nhìn thấu đội họ rồi, chút ưu thế đó cũng biến mất.

Ví dụ vào trận thứ ba, nếu không phải Vương Viễn một chấp năm cứu cánh cả đám, thì có khi Một Đám Ô Hợp đã bị người ta đè xuống đất đánh túi bụi chớ đừng nói chi là chiến thắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận