Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1342: Trình Giảo Kim

Phượng Vũ Cửu Thiên nói tiếp: “Cho dù ngươi không muốn tuyệt học cũng phải nghĩ cho bạn bè ở ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo chứ, người ta đã mang Thiên Sơn Đồng Lão tới đây rồi, mà ngươi muốn nuốt lời sao? Những tiền bối này bị Sinh Tử Phù dày vò nhiều năm như vậy rồi, sống không bằng chết, ngươi chọc giận bọn họ thì chuyện gì bọn họ cũng dám làm hết đó.”

Lúc này, Ô lão đại cũng chắp tay, nói với Cửu Thiên Lôi Kiếp: “Chúng ta đều đã trúng Sinh Tử Phù cả rồi, chỉ cần Đồng Lão còn sống, thì chúng ta đều không thể đả thương bà ta, nhưng nếu Cửu Thiên thiếu hiệp có thể chính tay giết chết Thiên Sơn Đồng Lão để chúng ta lấy lại được tự do, vậy ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo chúng ta, sẽ mặc cho ngươi sai khiến!”

Nói đến đây, Ô lão đại quay đầu, liếc mắt nhìn những người khác.

“Ô lão đại nói rất đúng!”

Đám người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo đều bày tỏ thái độ: “Cho dù là ai, chỉ cần giết được Thiên Sơn Đồng Lão, thì ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo đều quy thuận theo hắn, mặc cho hắn sai khiến, cho dù là coi mấy người chúng ta như trò tiêu khiển, hừ hừ.”

Ý tứ trong lời nói của mọi người, không nói cũng biết.

Dù sao cũng không phải là người tốt đẹp gì, lại còn bị ép đến mức bất đắc dĩ, những người không chịu sự ràng buộc của đạo đức, hơn nữa còn có võ công cao cường này, là đáng sợ nhất.

“Ha ha!”

Mộ Dung Phục ở bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười, đưa mắt nhìn Phượng Vũ Cửu Thiên.

“Lão Lôi, ngươi đừng quên chuyện mới đầu chúng ta đã nói rõ rồi nha.” Phượng Vũ Cửu Thiên lại ở bên cạnh nhắc nhở Cửu Thiên Lôi Kiếp: “Ngươi sẽ không còn muốn đắc tội với cả Mộ Dung thế gia chúng ta nữa đấy chứ?”

Thân phận của NPC cấp chưởng môn đều rất đặc thù, nếu người chơi đánh chết chân thân của chưởng môn môn phái khác, ở trận doanh đối lập thì còn tốt, cùng lắm thì chỉ bị hạ lệnh đuổi giết mà thôi, nhưng nếu giết chưởng môn của môn phái ở cùng trận doanh hoặc trung lập, vậy đó chính là gây ra đại họa. Nhẹ thì sẽ bị môn phái trục xuất ra khỏi sư môn vì vấn đề ngoại giao, còn nặng thì bị phế sạch toàn bộ võ công bản môn, rồi lại ném ngươi vào trong giang hồ, mặc cho người đuổi giết.

Người khác không nói, chỉ nói Vương Viễn đây, hắn thân là đệ tử thân truyền của Huyền Từ, khi ấy chỉ là ép chết người phụ trách thứ hai của một môn phái nhỏ như Hành Sơn, đã bị cưỡng chế cấm túc suốt một tháng, vậy kết cục của người khác cũng có thể tưởng tượng ra được.

Người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo không thể tấn công Thiên Sơn Đồng Lão vì tác dụng của Sinh Tử Phù, mà Mộ Dung thế gia, suy cho cùng cũng lăn lộn trên giang hồ, Mộ Dung Phục hiển nhiên cũng không thể đi giết chưởng môn của một môn phái khác, chuốc lấy thù hận cho mình, và cũng sẽ không kêu đệ tử môn hạ đi giết Thiên Sơn Đồng Lão.

Phái Thiên Sơn là môn phái trung lập, đệ tử của những môn phái khác lại càng không vì được nhỏ mất lớn, mà hủy diệt tương lai của mình, muốn đánh chết chưởng môn phái Thiên Sơn, vẫn phải do người chơi phái Thiên Sơn tự mình ra tay.

Trước đó, Cửu Thiên Lôi Kiếp đã làm giao dịch với Phượng Vũ Cửu Thiên.

Phượng Vũ Cửu Thiên sẽ giúp Cửu Thiên Lôi Kiếp lấy tuyệt học, còn Cửu Thiên Lôi Kiếp sẽ giúp Phượng Vũ Cửu Thiên đánh chết Thiên Sơn Đồng Lão, để chiêu mộ dị sĩ giang hồ ở ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo cho Mộ Dung Phục.

Vì vậy, Phượng Vũ Cửu Thiên đã đặc biệt mời Mộ Dung Phục thể hiện thân thủ của mình để khiến mọi người khiếp sợ, sau đó cùng Ô lão đại lên Thiên Sơn, bắt Thiên Sơn Đồng Lão lại.

Bây giờ Thiên Sơn Đồng Lão cũng đã tới rồi, tất cả mọi người đều đang đợi một đao đó của Cửu Thiên Lôi Kiếp, nhưng Cửu Thiên Lôi Kiếp lại sợ hãi, mọi người hiển nhiên cũng đành chịu.

Võ công của Thiên Sơn Đồng Lão không quá bao lâu nữa sẽ trở về, đến khi ấy muốn giết chết cũng không giết được, sau khi Thiên Sơn Đồng lão trải qua chuyện này, sẽ quay lại báo thù, cao thủ của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo đừng hòng sống yên ổn được.

Mọi người đều đang liều mạng, nên sao ngươi có thể vào thời khắc mấu chốt mà không nhấc nổi đao được chứ?

Đối mặt với sức hút của tuyệt học, áp lực của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo, trong lòng Cửu Thiên Lôi Kiếp đã dao động, hiện giờ Mộ Dung thế gia lại ở bên cạnh gia tăng áp lực, đã trực tiếp biến thành một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Cửu Thiên Lôi Kiếp cắn răng, hạ quyết tâm, thuận tay rút trường kiếm bên hông ra, sau đó nhắm mắt nói: “Tiểu muội muội đừng trách ta, ta cũng không có cách nào khác…”

“Chuẩn bị cướp người!”

Lúc này, Vương Viễn cũng ra chỉ thị chiến đấu với Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử: “Ta đi giữ chân Mộ Dung Phục, ông chủ, ngươi chặn những người khác, còn Điều Tử, cõng đứa trẻ đó chạy, đừng quay đầu lại!”

“Hiểu rồi!”

Phi Vân Đạp Tuyết móc một tấm phù chú ra, nắm trong lòng bàn tay.

Điều Tử nhìn chằm chằm vào cái bao bên đống lửa, bày sẵn thế trận chờ quân địch.

Vương Viễn thì lại tiến lên một bước, chuẩn bị bất thình lình cho Mộ Dung Phục một chiêu mạnh mẽ trước, không đánh chết được thì cũng có thể khiến y bị thương một chút

Thế nhưng ngay khi Cửu Thiên Lôi Kiếp đang nhắm chặt mắt định đâm một nhát kiếm qua, và ba người Vương Viễn đang chuẩn bị ra tay, thì đột nhiên có một tên đầu trọc chui ra từ trong đám người, tên đầu trọc đó mặc áo tăng nhân màu xám, chạy tới từ bên ngoài tới bên đống lửa, vác cái bao lên lưng, không nói hai lời mà quay người chạy mất, trong phút chốc, bóng người đã hóa thành một đường màu xám, biến mất trước mặt mọi người.

“?”

Đám người Ô lão đại trực tiếp sững sờ.

Ba người Vương Viễn cũng có hơi ngơ ngác, con mẹ nó, sao đến cứu một người cũng có thể nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim cơ chứ?

Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ về phía tên đầu trọc mặc áo xám đã biến mất đó, lớn tiếng kêu: Không ổn, là Hư Trúc! Mau đuổi theo hắn ta, đừng để hắn ta chạy!”

“Hư Trúc? Sao hắn ta lại ở đây?”

Vương Viễn có hơi ngạc nhiên, lập tức đưa ra quyết định: “Chặn bọn họ lại! Tranh thủ thời gian chạy trốn cho Hư Trúc!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận