Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1506: Nghỉ ngơi

Không phải như vậy sao? Ngoại trừ tu vi mạnh hơn một chút, biết đánh một chút, thì tên hòa thượng chó này còn có ưu điểm gì đặc biệt chắc? Là hắn lớn lên đẹp trai hay là hắn có nhân phẩm tốt?

Vương Viễn không hổ là tay cừ khôi trong việc làm sống dậy bầu không khí, trong tình cảnh do dự thế nào mà hắn vẫn có thể kịp thời phục hồi.

“Đệt!”

Mắt thấy Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, “thông cảm với nhau.” Vương Viễn duỗi tay đẩy hai người ra một cách vô lực, nói: “Hai đứa ngớ ngẩn các ngươi! Ta chết rồi cũng không phải không thể sống lại! Ngươi xem cái đám gia súc này có ai giống như các ngươi không... Mau đứng đậy, đè chết bố rồi!”

“Chậc chậc chậc!”

Đám người Một Đám Ô Hợp chậc chậc cảm khái, nhìn xem, tên khốn này đang nói tiếng người sao?

“...”

Tống Dương nghe vậy lập tức sa sầm mặt mũi, duỗi tay vừa lôi vừa nhấc, quật Vương Viễn qua một bên, Độc Cô Tiểu Linh thì lại ở phía trên đạp mạnh mấy cước vào gáy hắn.

“Ặc...”

Thấy hai cô gái lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Bôi Mạc Đình và Mario đồng thời hít ngược một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm cả kinh: “Thực ra, độc thân cũng không có gì không tốt.”

“Đừng đạp nữa, đừng đạp nữa!”

Phi Vân Đạp Tuyết vội vàng đi lên ngăn cản, nói: “Bây giờ công lực của lão Ngưu đã mất sạch rồi, chúng ta vất vả lắm mới cứu được hắn về, sẽ bị hai người các ngươi đạp chết mất!”

“Đạp chết ta á? Có bị động miễn dịch chín mươi phần trăm sát thương, lão tử chính là thiên hạ vô địch! Nằm chình ình ở đây các ngươi cũng đừng hòng giết được ta!” Đầu của Vương Viễn bị người đạp lún vào trong bùn, mà vẫn còn ở đó làm màu.

“Được rồi, các ngươi tiếp tục đạp đi!” Phi Vân Đạp Tuyết thấy hắn khoa trương như vậy, cũng không để ý đến hắn nữa

Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh bị mọi người xem náo nhiệt, cũng có hơi ngại ngùng, dứt khoát dừng hành động ngược đãi Vương Viễn này lại.

Vương Viễn xoay người ngồi dậy, gương mặt đầy bùn đất, nói với vẻ kiêu ngạo: “Chỉ chút sức lực này cũng muốn đạp chết được ta sao?”

“Đù!” Hai người Tống Dương suýt chút nữa lại xông lên đánh hắn một trận.

Điều Tử thấy thế vội vàng chuyển đề tài: “Lão Ngưu này, không ngờ thiên kiếp như vậy mà ngươi vẫn có thể sống sót đấy! Ngươi cũng khiến chúng ta bất ngờ quá!”

Thiên kiếp vừa rồi không biết đã bị bao nhiêu người quay video lại rồi gửi lên trang mạng chính thức, kiếp lôi với thanh thế to lớn như vậy, cách màn hình nhìn thấy còn khiến lòng người sợ hãi. Dưới loại thiên kiếp ở cấp bậc này, chắc hẳn sẽ không có bất cứ sinh vật nào tồn tại mới đúng, nhưng Vương Viễn lại có thể sống sót, đây đúng thực là chuyện khó có thể tưởng tương ra dược.

Mọi người đều biết cái thứ hàng này da dày thịt béo, vô cùng lỳ đòn, nhưng chẳng ai ngờ được hắn có thể da dày thịt béo đến mức độ này, dưới thiên kiếp ở cấp độ đạn hạt nhân mà hắn vẫn có thể chống đỡ được.

“Có gì đâu!” Vương Viễn xua tay, chém gió: “Lão tử có Kim Cương Bất Hoại Chi Khu, chỉ một thiên kiếp nho nhỏ, có gì phải bàn đến!”

“Vậy ngươi có thể mặc quần lên trước được không?” Điều Tử nói.

“Ặc...” Vương Viễn cúi đầu liếc mắt nhìn.

Uy lực của thiên kiếp vừa rồi quá mạnh, đã phá hủy chín mươi phần trăm trang bị trên người hắn, bây giờ trang bị trong tay chỉ còn lại mỗi một thanh thần binh, còn quần áo trên người đã sớm biến thành đồ ăn mày.

Đây còn là vì trong trò chơi không thể khỏa thân đi long nhong, bằng không với thiên kiếp như vậy, quần áo bằng vải vóc gì cũng có thể cháy thành tro...

Hắn tùy tiện lôi ra một bộ đồ rách rưới từ trong balo ra, che đi chỗ xấu hổ, sau đó mới hỏi: “Sao các ngươi nghĩ đến việc cứu ta vậy?”

“Cái này cũng may nhờ có Điều Tử!”

Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Vốn dĩ ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng cảm thấy mình không thể giúp được ngươi, nhưng Điều Tử kêu chúng ta cứ dùng hết khả năng nghĩ cách, cuối cùng thật sự nghĩ ra được cách cứu ngươi.”

“Còn không phải sao?” Mario cũng nói: “Suy cho cùng cũng là lão Tiên, vào thời gian mấu chốt chưa bao giờ ăn hại.”

Liên quan đến Đinh Lão Tiên, một điểm mà Mario nói ngược lại cũng không sai. Nói đến tu vi, Đinh Lão Tiên chắc chắn là người áp chót ở Một Đám Ô Hợp, nhưng nói về phương diện cống hiến, lại có thể nói là người hỗ trợ tốt nhất, khi đánh Niên Thú, Đinh Lão Tiên cung cấp thuốc nổ, khi cày phụ bản, Đinh Lão Tiên lại cung cấp các loại dược khác nhau, không có gã, có rất nhiều chuyện đều không thể hoàn thành.

Ví dụ như lần này.

Vương Viễn không thể sử dụng đạo cụ truyền tống, nhưng lại có thể sử dụng kỹ năng truyền tống.

Đinh Lão Tiên mang kỹ năng Phá Toái Hư Không trên người, một mình độc chiếm trong giang hồ, nếu như không có gã, mọi người có bản lĩnh đến đâu cũng không thể kéo được Vương Viễn trở về từ trong đám đông như vậy.

Cho dù vớt về được, cũng chưa chắc có thể trốn được sự đuổi giết.

“Nào có nào có! Mọi người coi trọng rồi!” Đinh Lão Tiên mang vẻ mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng lại sảng khoái ngút trời.

“Thật sự cảm ơn các ngươi nhiều!” Vương Viễn hiếm khi nói được một câu cảm ơn.

Tuy rằng hắn có bị động miễn dịch chín mươi phần trăm sát thương, nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, Mộ Dung thế gia đông người như vậy, trong tay của Mộ Dung Vân Hải còn có pháp bảo áp chế, công lực của mình đã mất sạch không thể đánh trả được, dựa vào thuộc tính bị động để chống đỡ, có thể chống được mấy đợt gây sát thương.

Nếu không phải mấy người Đinh Lão Tiên kịp thời chạy tới, thì chỉ sợ mình đã bị người chặn ở điểm sống lại giết đến không còn lại gì.

“Cảm ơn thì khách sáo quá! Ngưu ca, bình thường ngươi cũng giúp chúng ta không ít, chúng ta giúp ngươi không phải cũng là chuyện nên làm hay sao?” Đạo Khả Đạo mỉm cười, bảo.

“Đúng vậy!” Trường Tình Tử gật đầu phụ họa.

“Đây là nơi nào? Có phải chúng ta nên nhanh chóng chuyển trận địa rồi không?” Vương Viễn nhìn xung quanh, hỏi mọi người.

Bị người đuổi giết hết một ngày một đêm đã khiến hắn tập thành một thói quen nhỏ, ở cùng một nơi không dám ở lâu, chỉ sợ bị truy binh bao vây.

“Yên tâm đi!”

Đinh Lão Tiên đột nhiên bảo: “Người đuổi giết ngươi đều đang ở khu vực Trung Nguyên, nơi này là trên đỉnh Kỳ Liên sơn ở Tây Vực, trạm dịch gần nhất cách nơi này lộ trình nửa giờ! Cho dù bọn họ có đuổi đến đây, chúng ta cũng có thể đi bất cứ lúc nào!”

Có thể đi bất cứ lúc nào, người sở hữu kỹ năng truyền tống duy nhất trong trò chơi, nói chuyện cũng ngang ngược như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận