Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 752: Đầu cứng như sắt vậy đấy!

“Quá âm hiểm…” Sau khi hiểu ra ý định của Vương Viễn, mọi người đều nháo nhào kích động: “Có điều ta thích!”

Suy nghĩ của Vương Viễn rất đơn giản, chính là dùng chiêu của Đinh Lão Tiên lúc trước.

Bích Lân Yên trong đánh đoàn đội là một thứ gần như bug, mà thuốc giải chỉ có mình Đinh Lão Tiên có, trận tranh tài thứ ba chỉ cần vung Bích Lân Yên ra, đối thủ khỏi cần dùng đến nội lực nữa.

Nội lực là cơ sở của võ học.

Vạn Thánh Vô Cương có lợi hại hơn nữa, không có nội lực, thực lực cũng phải tuột xuống đáng kể.

Nhóm Một Đám Ô Hợp đều là cao thủ nổi tiếng, xét về thực lực dĩ nhiên không phải đối thủ của cao thủ chuyên nghiệp, nhưng tính ra vẫn đánh được một trận với cao thủ chuyên nghiệp không có nội lực. Nếu dùng thuốc tăng thực lực là Tử Vân Đan, muốn đánh thắng trận tranh tài cuối cùng này ngược lại không quá khó khăn.

“Kế này của ngươi không thành vấn đề!”

Trường Tình Tử chất vấn: “Nhưng hẳn ngươi cũng biết, Bích Lân Yên không hề dễ đánh trúng đối thủ…”

Hiệu quả của Bích Lân Yên tuy là bug, nhưng khuyết điểm cũng hết sức rõ ràng.

Đó chính là tốc độ phóng chậm, tỷ lệ trúng mục tiêu thấp, trong quá trình vung ra rất dễ bị đối thủ cưỡng chế cắt ngang.

Nếu đấu đơn, đại khái có thể thừa dịp đối thủ bị cứng ngắc mà sử dụng, nhưng dưới tình huống đoàn đội mười người, hơn nữa ai nấy đều là cao thủ hàng đầu mà nói, muốn vung Bích Lân Yên trúng tất cả mục tiêu trong một lần chỉ có đi nằm mơ may ra mới được.

Người khác có thể không cần suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng Trường Tình Tử là người sử dụng Bích Lân Yên, dĩ nhiên phải xoáy sâu vào đó, nếu không kế hoạch thất bại, y khó mà bào chữa cho lỗi lầm của mình.

“Đơn giản!”

Vương Viễn nói: “Khiến bọn họ không thể né tránh là được!”

“Không thể né tránh? Chân mọc trên người bọn họ, làm sao khiến bọn họ không né tránh được?” Trường Tình Tử lơ tơ mơ, không hiểu Vương Viễn nói vậy rốt cuộc là có ý gì.

“Đến lúc đó ngươi khắc biết!” Vương Viễn cười cực kỳ gian trá.

Thời gian nghỉ giải lao kết thúc, trận tranh tài cuối bắt đầu, người chơi hai bên được truyền tống vào sân.

Trận thứ ba, Một Đám Ô Hợp được lựa chọn bản đồ.

Phi Vân Đạp Tuyết lên đài, chọn bản đồ xong, bấm nút xác định.

Hình ảnh đấu trường vặn vẹo một hồi, từ từ thu nhỏ lại, bản đồ Tứ Phương Trận co hẹp lại, cuối cùng biến thành một sân đấu nhỏ, bốn dây xích khổng lồ cố định nó giữa không trung, xung quanh đều là vực sâu.

Quyết Tử Trận!

“Mẹ nó, Một Đám Ô Hợp rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

Khán giả thấy bản đồ trận cuối cùng xác định là Quyết Tử Trận thì nhất thời la ó. Ngàn Dặm Đào Hoa và Trăm Ngàn Tửu Quán cũng phải ong đầu trước hành động không theo một quy tắc nào của Một Đám Ô Hợp, bọn họ hoàn toàn bối rối.

Còn đám Vạn Thánh Vô Cương thì ngớ người toàn tập.

Tình huống đặc biệt gì đây? Đám người kia gan vậy hả? Lại muốn đối đầu trực diện với mình?

Theo lý mà nói, trận tranh tài thứ ba là so tài đoàn đội, trận đấu so về năng lực tổng hợp và chiến thuật này yêu cầu rất cao đối với địa hình.

Nhất là khi chênh lệch thực lực giữa hai bên quá rõ ràng, bản đồ càng phức tạp, càng dễ lợi dụng địa hình để bày chiến thuật, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

Lấy chênh lệch giữa nhóm Một Đám Ô Hợp và Vạn Thánh Vô Cương mà nói, trận thứ ba hẳn nên chọn một bản đồ lớn, sau đó dùng chiến thuật vu hồi(*) mới phải. Nếu chọn một bản đồ nhỏ, còn nhỏ như Quyết Tử Trận, rõ ràng là đã từ bỏ tất cả chiến thuật, tính xắn tay áo lên liều lĩnh đánh một phen.

(*)Chiến thuật vu hồi hay đánh vu hồi/đánh vòng một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.

Bạch Hạc Lưỡng Sí từng phân tích rằng, Một Đám Ô Hợp sẽ có khả năng chọn một số bản đồ địa hình phức tạp ở trận cuối để đánh du kích với Vạn Thánh Vô Cương, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ đến bọn họ lại cứng như vậy, muốn đối đầu trực diện với đội bên mình, lại còn là loại…

Tình huống này quá bất ngờ!

“Phải chăng có bẫy?”

Đạo Vô Hưu thấy sàn đấu biến thành Quyết Tử Trận thì trong lòng đột nhiên thấp thỏm, mặc dù không biết có chỗ nào không đúng, nhưng cứ mơ hồ cảm thấy hơi bất an.

“Đã chọn bản đồ này rồi, còn bẫy ở đâu…”

Đám Lăng Hư Tử nghe vậy đều bĩu môi nói, tên Đạo Vô Hưu này đúng là cẩn thận thái quá.

“Vẫn nên đề phòng thì hơn!” Bạch Hạc Lưỡng Sí nhíu mày nói: “Ta thấy Một Đám Ô Hợp tuyệt đối không phải bọn ngu ngốc!”

Dứt lời, Bạch Hạc Lưỡng Sí ngẩng đầu nhìn Vương Viễn, lúc này hòa thượng kia cũng đang nhìn về phía Vạn Thánh Vô Cương. Ánh mắt hai bên chạm nhau, không hẹn mà nở nụ cười với đối phương. Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy nụ cười của Vương Viễn thì trong lòng càng thấp thỏm hơn.

Giữa sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, người chơi hai bên chiến đội được truyền tống vào bản đồ.

Quyết Tử Trận là bản đồ nhỏ nhất trong trò chơi, dài rộng có mười mét, toàn bộ diện tích có thể đứng trong bản đồ chỉ đến một trăm mét vuông, hai mươi người hai bên đứng trên bản đồ trông có vẻ hơi chật chội.

Bấy giờ Trường Tình Tử rốt cuộc cũng hiểu Vương Viễn nói khiến đối thủ không thể né tránh là có ý gì.

Bố tổ sư nó chứ, nơi “rộng” như thế này, hai mươi người đứng bên trên còn tránh đi đâu được nữa?

Con lừa trọc chết tiệt kia, đúng là tuyệt đường sống của người ta đến cực điểm…

Trường Tình Tử vừa cảm thán trước sự vô sỉ của Vương Viễn, vừa thầm lôi tất cả Bích Lân Yên trên người mình ra giấu trong lòng bàn tay.

“Bắt đầu tranh tài!”

Theo tiếng ra lệnh của hệ thống, đám Bạch Hạc Lưỡng Sí chớp mắt đã dàn xong trận hình.

Mà bên phía Một Đám Ô Hợp, tất cả mọi người đều đồng loạt lùi về sau một bước, lùi đến sau lưng Vương Viễn sau đó cùng lôi ra một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng.

“Đó là…”

Lăng Hư Tử nhìn thấy hành động của Một Đám Ô Hợp thì hơi sửng sốt, hoảng hốt hét lên: “Không ổn! Mau lùi về sau!”

Lăng Hư Tử nói vậy đúng là thừa.

Quyết Tử Trận quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu, bảo lùi về sau là tính lùi đi đâu nữa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận