Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1121: Ngươi đang thèm thuồng thân xác của hắn

Tất cả mọi người đều biết, NPC cấp 200 trong game chỉ có vài người như Trương Tam Phong hay Đông Phương Bất Bại, mà mấy người này đều là tồn tại người chơi không thể trêu vào, nếu có được năng lực làm thịt mấy BOSS này thì cần gì mấy con hành thi nữa, cơ bản đã là thiên hạ vô địch rồi.

Cảnh Xuân Rực Rỡ đương nhiên không dám có bất cứ ý đồ gì với bọn họ.

Tuy nhiên ngoại trừ những BOSS cấp Thần này ra, thì còn có một loại NPC cấp 200 không có bất cứ sức chiến đấu nào, chính là những vị hoàng đế...

Mệnh số của các vị hoàng đế hợp với ngôi cửu ngũ, có chân long hộ thể, người chơi bình thường không thể gây thương tổn, nhưng trong tình huống như Sở Vương tạo phản bây giờ, chân long hộ thể trên người Gia Luật Hoằng Cơ sẽ mất đi tác dụng, đây chính là thời cơ tốt nhất để ám sát hắn.

Sở dĩ Cảnh Xuân Rực Rỡ xúi giục Sở Vương tạo phản, còn hiến mưu tìm kế, mục tiêu thực sự là để sở hữu thi thể cấp 200 của Gia Luật Hoằng Cơ, thứ lão ham muốn chính là khối thân thể này.

Thảo nào lão già này lại nói bất cứ ai giết được Gia Luật Hoằng Cơ thì người thắng cũng là lão... Còn không phải sao, chỉ cần Gia Luật Hoằng Cơ chết, mục tiêu của Cảnh Xuân Rực Rỡ sẽ hoàn thành, về phần Nam Viện Đại Vương cái gì gì đó thì chẳng liên quan gì tới lão cả.

Một cái hư danh mà thôi, làm sao so được với Thần Sủng cấp 200 cơ chứ.

“Ha ha!” Cảnh Xuân Rực Rỡ cười khoái trá, không hề phủ nhận, hiển nhiên từ khi bại lộ môn phái của chính mình, lão đã biết Vương Viễn có thể đoán được mục tiêu thực sự của lão.

“Ngươi để lộ ý đồ của mình, chính là muốn hợp tác với ta phải không?” Vương Viễn lại hỏi.

"Không tồi!” Cảnh Xuân Rực Rỡ gật đầu: “Nói chuyện với người thông minh quả là tiết kiệm thời gian! Tiểu Ngưu ngươi vừa có thực lực vừa có đầu óc, hợp tác cùng ngươi mới có cơ hội giết được Gia Luật Hoằng Cơ.”

"Ha ha!"

Vương Viễn cười ha hả, thầm nghĩ lão thô bỉ này quả nhiên là một kẻ cơ hội, ban nãy bị vây công thì chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này nhìn thấy mình dọa lui mọi người thì mới chạy tới nói chuyện hợp tác.

“Có cơ hội cái rắm!” Cung Hỉ Phát Tài hét lên: “Các ngươi còn ở đây chần chừ, đám người Đông Hoàng sẽ hành động thành công mất!"

Vốn dĩ Đông Hoàng đã sớm ra tay, ba người Vương Viễn bị tụt lại ở phía sau, còn bị đám Bạo Đồ Quốc Tế ngăn cản làm trì hoãn hành động, bây giờ còn ở đây tiếp tục tán gẫu thì chẳng phải tương đương với việc chắp tay nhường lại cơ hội giết chết Gia Luật Hoằng Cơ?

"Đừng lo lắng! Không dễ dàng như vậy đâu!" Cảnh Xuân Rực Rỡ xua tay nói: "Quân doanh lớn như vậy, muốn tìm hắn cũng phải mất nửa ngày!"

Nói đến đây, Cảnh Xuân Rực Rỡ hỏi Vương Viễn: "Ngưu à, nghe nói lúc ở thành Tương Dương ngươi đã thành công tìm được Đà Lôi, có phải là có cách đặc biệt để tìm ra Gia Luật Hoằng Cơ không?"

“Tin tức của ngươi thật đúng là linh thông." Vương Viễn có chút kinh ngạc.

Chuyện lúc trước tới thăm doanh trại của người Mông Cổ vào ban đêm, ngoại trừ Một Đám Ô Hợp bọn họ thì người biết rõ duy nhất chỉ có Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu. Tuy sau này Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lan truyền việc này ra ngoài, nhưng thứ mọi người nghĩ tới đều là làm thế nào giết chết Hán gian bán nước... Cảnh Xuân Rực Rỡ này lại nghĩ làm thế nào tìm ra Đà Lôi, điểm tư duy có chút kỳ lạ.

Cảnh Xuân Rực Rỡ giả vờ cao thâm nói: "Thân là cao thủ, đương nhiên phải hiểu rõ tất cả mọi điều!"

"Quả nhiên không hổ là cao thủ!" Vương Viễn cảm thán một câu rồi chợt nói: "Không sai! Đúng là ta có thể tìm được chủ tướng của đối phương, nhưng muốn thành công thì đương nhiên phải trả giá!"

"Ồ? Nói chúng ta nghe thử xem?" Cảnh Xuân Rực Rỡ tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe tâm sự.

"Ta có thuật dịch dung, có thể biến tướng mạo của người này thành người khác..." Vương Viễn nói: "Với chỉ số IQ của ngươi, chắc hẳn đã hiểu rõ ý của ta rồi."

“Ý ngươi là Kinh Kha đâm Tần Vương?” Cảnh Xuân Rực Rỡ nói.

“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Muốn tìm được chỗ ở của Gia Luật Hoằng Cơ, ngươi nên chịu một chút thiệt thòi, làm Phàn Vu Kì một bữa.”

"Cái này…"

Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng không dễ lừa như Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, lão suy tư một lúc rồi nói: "A Ngưu à, ngươi sẽ không lừa gạt chú đâu đúng không?"

“A di đà phật!” Vương Viễn niệm một tiếng kinh phật rồi nói: "Giá trị hiệp nghĩa của tiểu tăng hơn vạn, thân là một Hiệp thánh phật môn chân chính, há lại là loại người ác độc xấu xa chứ?"

Cảnh Xuân Rực Rỡ: "..."

Nếu không có một màn máu me vừa nãy, Cảnh Xuân Rực Rỡ quả thực sẽ tin vào mấy lời vô nghĩa này của Vương Viễn.

"Ngươi không muốn thì thôi! Cùng lắm chẳng ai tìm thấy được Gia Luật Hoằng Cơ, ở đây chờ Ngự Lâm Quân tới giết sạch phản đồ cũng không tệ." Thấy Cảnh Xuân Rực Rỡ do dự, Vương Viễn lắc đầu nói: "Chỉ tiếc cái thân xác cấp 200 này của Gia Luật Hoằng Cơ."

"Ha ha! Tiểu Ngưu Nhi nói cái gì đấy!" Cảnh Xuân Rực Rỡ lập tức mở lời: "Không phải chỉ là biến thành Phàn Vu Kì thôi sao... Chút chuyện cỏn con, ngươi cứ việc làm là được."

Ngự Doanh quân của Gia Luật Hoằng Cơ ước chừng có đến hàng trăm nghìn người.

Đại quân hàng trăm nghìn người dựng trại đóng quân là khái niệm gì? Người bình thường có thể cảm thấy hàng trăm nghìn người chỉ là một con số… nhưng chỉ có người tận mắt nhìn thấy hàng trăm nghìn người đóng doanh trại, mới biết được cái gì gọi là biển người tấp nập, và tại sao có cách nói lửa thiêu tám trăm dặm quân doanh.

Trong quân doanh của Ngự Doanh quân lúc này, hai người Đông Hoàng và Tà Đế đã rất hoa mắt chóng mặt.

Trước đó ở quân doanh của Sở vương, hai người ít nhất còn có thể tìm được một người dẫn đường, nhưng hiện tại ở trong quân doanh địch, bọn họ chỉ có thể lần lượt lẻn vào tìm kiếm trong từng cái lều một.

Lều quân của hàng trăm nghìn người, đã vậy lúc này lại còn là buổi tối, con mẹ nó phải tìm đến bao giờ đây?

“Đông Hoàng, hai tên phế vật các ngươi vẫn chưa làm xong sao?”

Ngay khi hai người lần thứ ba đi qua cùng một lều quân, thì Hi Hòa gửi một tin nhắn tới.

“Ngươi hối cái gì? Sắp tìm thấy rồi!” Đông Hoàng nghiêm túc đáp, rơi vào tình huống này, hắn ta cũng không có mặt mũi nói mình lạc đường, vậy thì cũng thật quá mất mặt rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận