Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1277: Đẩu Chuyển Tinh Di

Bằng y mà cũng dám học theo Tây Sở Bá Vương hả? Tây Sở Bá Vương người ta trăm trận trăm thắng, sắp chết nhưng vẫn không nhụt chí khí anh hùng, đánh cho quân Hán không dám tiến lên nửa bước. Còn tên khốn Mộ Dung Phục này thì sao? Thuộc hạ quèn dưới trướng còn chưa chết hết đã nghĩ đến việc tự sát, giờ lại định co giò bỏ chạy, hoàn toàn làm nhục hình tượng anh hùng trong lòng Vương Viễn.

“Hầy…”

Thấy Mộ Dung Phục tự vẽ đường lui cho mình, Vương Viễn tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Thời kỳ anh hào của Mộ Dung gia các ngài sẽ…” Nói tới đây mặt Vương Viễn đột nhiên đỏ ửng. Thật lòng mà nói hắn không quá hiểu biết về nước Yến, chỉ biết một người ngoại hình cũng khá tên là Mộ Dung Xung, mà tên đó quả thực không tính là anh hào gì.

Nhưng Vương Viễn vẫn phải nói láo: “Ngài hèn yếu như vậy, thật khiến tổ tông mất mặt.”

“Đúng!” Mộ Dung Phục vô liêm sỉ nói: “Tại hạ biết sau khi chết không còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông Mộ Dung gia nên dứt khoát bảo toàn thực lực, chờ ngày Đông Sơn tái khởi đòi lại danh dự.”

“Ta…”

Vương Viễn muốn phun một ngụm máu ra ngoài.

Được rồi, mình đánh giá cao tên Mộ Dung Phục vô liêm sỉ này quá rồi, kiểu gì y cũng tìm được đường lui cho bản thân, muốn lừa y tự sát khó khăn như việc lừa Huyền Từ bán mạng cho mình vậy.

Chậc, sao lúc nãy lại đi cứu y chứ… Tức điên lên mất!

“Mộ Dung Phục không những ham quyền thế mà còn khá tự phụ.” Bấy giờ Phi Vân Đạp Tuyết đứng bên cạnh lên tiếng: “Bị người ta đánh thành như vậy rồi mà vẫn còn đổ do số mệnh không tốt chứ không phải bản thân thiếu năng lực…”

“Nói đúng lắm!” Vương Viễn bổ sung thêm: “Tố chất tâm lý của người tự phụ kém lắm, còn dễ bị làm nhục hơn.”

“Ô hay…”

Nói tới đây, Vương Viễn khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn Phi Vân Đạp Tuyết một cái, cả hai như hiểu ý nhau mà gật đầu.

Phi Vân Đạp Tuyết đi thẳng tới cạnh Mộ Dung Phục, nói ngay vào điểm chính: “Ta có tiền, có thể giúp ngài Đông Sơn tái khởi!”

“Thật chứ?” Mộ Dung Phục được lời Phi Vân Đạp Tuyết nói thì vui vẻ hỏi lại.

Từ xưa tới nay, đánh giặc quan hệ đến tiền bạc, chỉ cần có tiền là có thể chiêu binh mãi mã.

“Ngài cần bao nhiêu mới khôi phục lại được sức mạnh quân sự?” Phi Vân Đạp Tuyết không thèm nói nhảm với Mộ Dung Phục, trực tiếp vào luôn vấn đề chính.

“Chỉ cần vạn lượng hoàng kim!” Mộ Dung Phục xòe tay ra nói: “Với năng lực của ta là có thể khôi phục lại Đại Yến.”

“Chuyện nhỏ!” Phi Vân Đạp Tuyết tiện tay móc một tấm ngân phiếu ra đưa cho Mộ Dung Phục.

“Soạt!”

Tấm ngân phiếu vừa chạm vào tay Mộ Dung Phục đã lập tức hóa thành một luồng sáng vàng bao phủ toàn bộ chiến trường, khí thế của binh sĩ mặc giáp sắt trắng tăng vọt, nhân số tổn hại cũng được khôi phục lại như lúc ban đầu.”

Tình thế trận chiến lập tức xoay chuyển.

Công ty Long Đằng danh bất hư truyền, bất kể là người chơi hay NPC muốn trở nên mạnh hơn đều cần bỏ thêm tiền cả.

“Ấy ấy ấy, ngươi đang làm gì vậy?”

Tống Dương thấy binh sĩ giáp trắng bên phía Mộ Dung Phục đột nhiên lật ngược thế cờ thì vội vã hỏi: “Ngươi tính giúp y thắng đấy hả?”

“Không phải!” Vương Viễn xua tay nói: “Đây gọi là giết cả thể xác lẫn tâm hồn! Giờ ông chủ đi giúp binh sĩ giáp đen đi!”

“OK!”

Phi Vân Đạp Tuyết xuyên qua chiến trường đi tới chỗ binh sĩ giáp đen, móc thêm một tờ ngân phiếu ra, thế là giá trị của binh sĩ giáp đen cũng tăng vọt.

Một luồng sáng vàng xuất hiện, khí thế của binh sĩ giáp đen sục sôi, lượng người tổn thất ban đầu khôi phục y nguyên.

Hai bên lại giao chiến lần nữa.

Tình thế trở lại như lúc mọi người mới bước vào đây, hai quân trắng đen giằng co chém giết lẫn nhau, quân trắng từng bước từng bước bị xâm chiếm.

Mộ Dung Phục thấy cảnh tượng khi trước lại tái diễn, cả người đều suy sụp.

Y là một kẻ tự phụ, một con phượng hoàng đực điển hình kiêu ngạo màu mè. Không phải ngươi nói mình thua là do ý trời chứ không phải năng lực bản thân chưa đủ sao? Thế để ta cho ngươi một cơ hội.

Nhưng kết quả cuối cùng thế nào, cho cơ hội rồi mà ngươi không biết tận dụng.

Lần đầu thất bại có thể đổ cho trời, nhưng lần thứ hai thất bại thì là do ai đây?

Nội tâm Mộ Dung Phục như một ngọn lửa kiêu ngạo, cứ thế bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, cảm giác thất bại từ sâu cõi lòng dâng lên cuồn cuộn.

Y quỳ thụp một chân xuống đất, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Vương Viễn trông thấy dáng vẻ của Mộ Dung Phục thì đột nhiên nhớ tới câu nói lúc trước của Cưu Ma Trí… thế là không nhịn được lên tiếng: “Ngươi thử nhìn lại ngươi đi, ngay cả chút vướng mắc cũng không cởi nổi mà còn muốn tranh đoạt Trung Nguyên?”

“AAAA!!!!”

Câu nói này như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Mộ Dung Phục.

Y tóc tai rối bời ngửa mặt lên trời thét dài, luôn mồm lẩm bẩm lại lời Vương Viễn nói: “Ta ngay cả chút vướng mắc cũng không cởi nổi mà còn đòi tranh đoạt Trung Nguyên? Ta ngay cả chút vướng mắc cũng…”

Vừa nói y vừa chạy lên đỉnh núi, lớn tiếng hét lên: “Ta là hoàng thượng… Các người đều phải nghe lời ta, ta là hoàng thượng Đại Yến… Ta ngay cả chút vướng mắc cũng không cởi bỏ được…”

“Kia… Tình huống gì vậy?”

Vương Viễn sững người, hắn chỉ định ép Mộ Dung Phục tự sát, ai ngờ y lại suy sụp đến độ này.

“Y… Điên rồi hả…” Mario ngần ngừ trông chốc lát rồi hỏi.

“Hình như là vậy…” Phi Vân Đạp Tuyết gãi đầu nói” “Không biết y bị điên có tính là chúng ta vượt qua kiểm tra không…”

“Thừa dịp y phát điên thì tiễn về chầu Phật tổ luôn đi! Nói mấy chuyện kích thích hơn nữa, nói cho y biết vợ y bỏ đi theo trai rồi!” Tống Dương lúc này bất kể là vẻ mặt hay giọng điệu đều giống Vương Viễn cực kỳ.

“Rào!”

Đúng lúc mọi người đang định tiến lên kích thích Mộ Dung Phục thêm lần nữa thì toàn bộ khung cảnh đột nhiên vỡ vụn như thủy tinh. Cả đám trở lại giữa ảo trận Trân Lung.

Cùng lúc đó, tâm ma của Mộ Dung Phục hóa thành một luồng khói xanh tiêu tán giữa không trung.

Lòng tham của một người không thể biến mất, trừ phi họ chết hoặc phát điên, có lẽ đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của mình chính là kết cục tốt nhất dành cho Mộ Dung Phục.

[Hệ thống thông báo: Chúc mừng bạn đã thành công giải trừ tâm ma của Mộ Dung Phục, nhận được tuyệt học của Mộ Dung thế gia – Đẩu Chuyển Tinh Di.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận