Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 891: Thiện nhân Ngưu Đại Xuân

“Không phải chứ chị hai, ngươi không thể uyển chuyển hơn một chút được sao?

Vương Viễn có hơi khó chịu.

Mẹ nó, cô gái nhỏ này thật nóng tính, ngươi hoàn toàn có thể nói không làm, làm không nổi, vậy lão tử cùng lắm là đi tìm người khác, nhưng không muốn làm là có ý gì.

“Hừ!”

Lam Phượng Hoàng bĩu môi đáp: “Con lừa ngốc chết tiệt nhà ngươi đã hại chết cha của Thánh cô, lại còn muốn kêu ta làm giải dược cho ngươi nữa sao, không có cửa đâu cưng! Xí, còn không đi nữa là ta hạ độc ngươi đấy!”

“Thánh cô?”

Vương Viễn mang vẻ mặt nghi ngờ: “Ý ngươi là Nhậm Doanh Doanh sao?”

“Bằng không còn là ai được nữa?” Lam Phượng Hoàng đáp.

“Trời đất chứng giám!”

Vương Viễn bảo: “Kẻ đâm một nhát sau lưng, giết chết Nhậm lão tiên sinh là Phương Đông Chưa Tỏ, đầu là do tên trộm Bôi Mạc Đình đó hái xuống, có liên quan gì đến hòa thượng ta đâu?”

Vương Viễn gian xảo biết bao, ngậm miệng không nói là ai đã quấn lấy Nhậm Ngã Hành, là ai đã sờ mó thi thể của lão ta.

“Thật sao?”

Lam Phượng Hoàng hỏi với vẻ bán tin bán nghi: “Tạm thời cứ coi như lời ngươi nói là thật đi, Hướng tả sứ Hướng Vấn Thiên là ngươi giết đúng không?”

“Cái đó…”

Vương Viễn đáp một cách tức giận và bất bình: “Lão cẩu đó chủ động khiêu khích, lại còn ra chiêu độc, hòa thượng ta đương nhiên phải đánh trả rồi, đây là phòng vệ chính đáng!”

“Quả đúng là phong cách của Vấn tả sứ… Nhưng ngươi đã giết lão, ta không muốn làm thuốc giải cho ngươi.” Lam Phượng Hoàng vẫn từ chối như cũ.

“Ngươi nhìn xem đây là cái gì đi?” Vương Viễn lôi một chiếc khăn tay của Đông Phương Bất Bại ra, phe phẩy vài cái trước mặt Lam Phượng Hoàng.

“Thứ này…”

Nhìn thấy chiếc khăn tay trong tay Vương Viễn, Lam Phượng Hoàng vội vàng quỳ xuống nói: “Cung nghênh Đông Phương giáo chủ, giáo chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.”

“Có tác dụng như vậy sao?”

Vương Viễn không khỏi sững sờ khi thấy Lam Phượng Hoàng có phản ứng lớn như vậy, xem ra mình còn không có mặt mũi bằng một chiếc khăn tay.

“Cho dù ngươi có tín vật của Đông Phương giáo chủ cũng vô dụng thôi!”

Lam Phượng Hoàng đáp: “Thuốc giải này chỉ có một mình ta biết làm, ta nói không muốn làm, cho dù ngươi giết ta cũng vô dụng, tên ác nhân như ngươi mau cút đi!”

“Ác nhân? Sao lại nói thế?”

Vương Viễn tức giận nói: “Ta chính là đại hòa thượng Phật môn hàng thật giá thật! Hiểu chưa? Thiện nhân đấy mẹ!”

Nói cái khác hắn có thể không phục, nhưng nếu nói Vương Viễn là ác nhân, vậy hắn chắc chắn sẽ có ý kiến, hắn đường đường có điểm hiệp nghĩa tận mấy nghìn điểm, là hiệp thánh Phật môn hành hiệp trượng nghĩa, phổ độ chúng sinh, từ bi lương thiện, sao có thể là ác nhân được? Lam Phượng Hoàng này bị mù sao?

“Người bị thiến á? Đáng thương vậy sao?”

Nghe thấy lời nói của hắn, trong mắt Lam Phượng Hoàng lóe lên vẻ thông cảm.

“Cái này có gì mà đáng thương?” Vương Viễn nói: “Tiểu tăng từ bi lương thiện, cam tâm tình nguyện, cảnh giới này há là thứ mà người trong tà phái như các người có thể hiểu được.”

“Thật sao?” Lam Phượng Hoàng đáp: “Xem ra chính tà không cùng tồn tại là có lý do cả… là một người bị thiến lại còn tự hào như vậy, thật không thể hiểu nổi.”

Nói đến đây, nàng ta lại bảo: “Nể mặt ngươi có tín vật của Đông Phương giáo chủ, hơn nữa còn bị thiến đáng thương như vậy, ta ngược lại có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Hở?”

Vương Viễn hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”

“Hiển nhiên không giả được rồi!”

Lam Phượng Hoàng nói: “Ta cũng không muốn đắc tội chết với Đông Phương giáo chủ, cũng không muốn chĩa mũi nhọn vào một người tàn tật như ngươi, nếu đã như vậy, cho ngươi một cơ hội cũng không sao.”

“Người tàn tật?” Vẻ mặt của hắn mơ hồ, sao lão tử lại là người tàn tật được nhỉ?

Nhưng nếu Lam Phượng Hoàng đã muốn cho một cơ hội, vậy hắn cũng sẽ không lắm lời, mà trực tiếp hỏi: “Cơ hội gì?”

“Ngươi đợi một chút!” Nàng ta phất tay.

Cùng lúc đó, một thông báo môn phái xuất hiện trong Ngũ Độc giáo.

[Hệ thống nhắc nhở: Sát hạch môn phái, toàn bộ đệ tử từ cấp năm mươi trở lên tới quảng trường Ngũ Độc.]

Dưới thông báo môn phái, Vương Viễn cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Bách Độc Bất Xâm, cấp bậc nhiệm vụ: Chưa rõ.]

Nội dung nhiệm vụ: Thắng trận so đấu môn phái.

Phần thưởng nhiệm vụ: Thuốc giải của Tam Thi Não Thần Đan.

Bối cảnh nhiệm vụ: Lam Phượng Hoàng và Nhậm Doanh Doanh có quan hệ thân thiết, không muốn giúp ngươi chế thuốc giải, nên ngươi chỉ có thể thắng trận so đấu, mới có thể khiến Lam Phượng Hoàng nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.

“Ha ha!”

Nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, Vương Viễn cười ha ha.

Đây không phải là câu cho điểm hay sao…

Độc của Ngũ Độc giáo hiển nhiên lợi hại, nhưng sức chiến đấu cũng chỉ như thế, toàn dựa vào phản ứng hóa học.

Người chơi bình thường có tính kháng độc không cao, có lẽ sẽ vô cùng kiêng dè phái Ngũ Độc, nhưng Vương Viễn có thuộc tính gì?

Kim Cương Bất Hoại hộ thể, lại cộng thêm thần công Dịch Cân Kinh trên người, không chỉ có tính kháng cực cao với phần lớn kỹ năng khống chế, mà đặc biệt còn có tính kháng cực cao đối với thuộc tính độc.

Thứ mà đệ tử phía Ngũ Độc sở trường nhất, lại hoàn toàn không có tác dụng gì trên người Vương Viễn, đối mặt với loại khắc tinh này, kết quả so đấu còn cần phải nghĩ nữa sao?



Lam Phượng Hoàng thân là chưởng môn đương nhiệm của Ngũ Độc giáo, nói chuyện vẫn rất có uy tín. Thông báo môn phái vừa ra, cao thủ từ cấp năm mươi trở lên của Ngũ Độc giáo lập tức bỏ việc trong tay, nhao nhao trở về môn phái. Rất nhanh, trên quảng trường của Ngũ Độc giáo đã có ước chừng bảy, tám mươi người đứng đó.

Cấp bậc của người chơi ở giai đoạn hiện tại ở khoảng bốn mươi tám, người chơi cấp năm mươi có thể nói là vô cùng quý hiếm. Người chơi cấp năm mươi trở lên trong các môn phái lớn như Thiếu Lâm và Hoa Sơn, cũng chẳng có bao nhiêu, mà phái Ngũ Độc nho nhỏ này lại có bảy, tám mươi cao thủ cấp năm mươi.

Có thể thấy được phái Ngũ Độc được gọi là môn phái lớn thứ mười trong võ lâm cũng không phải không có lý do.

Nhìn thấy số lượng người chơi cao thủ trong giáo đã đến gần hết, Lam Phượng Hoàng hắng giọng, nói: “Các vị huynh đệ tỷ muội ở Ngũ Tiên giáo, Ngũ Tiên giáo chúng ta có thể có được một chỗ đứng trong võ lâm, là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của mọi người. Hôm nay có một đệ tử Thiếu Lâm đến cửa thăm hỏi, muốn xin chỉ giáo độc thuật của Ngũ Tiên giáo chúng ta, không biết có vị nào có thể cho hắn ta được chứng kiến một hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận