Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1186: Di Thất Bảo Điển

“Chuyện này càng không được!" Huyền Từ nói: “Tiêu Phong bây giờ là Hoàng đế Đại Liêu, ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn, vài người chúng ta tới tìm gặp hắn còn có thể giảng đạo lý võ lâm các thứ, nhưng mấy trăm cao thủ ùn ùn kéo tới trước cửa Đại Liêu tìm người thì là trắng trợn khiêu khích rồi! Đến lúc đó quân đội Liêu Quốc ra tay, tự nhiên không còn là võ lâm tranh chấp đơn thuần nữa, rất có thể sẽ biến thành một trận chiến tàn sát."

Vương Viễn: "..."

Xem ra sau khi Tiêu Phong trở thành hoàng đế, địa vị của hắn ta ở Liêu Quốc không chỉ tăng cao mà địa vị trong giới võ lâm cũng trở nên khác biệt.

Nhưng nghĩ lại cũng không lạ, Đại Lý Quốc chỉ là một nước nhỏ, vậy mà hoàng đế còn nhận được sự sùng bái gấp bội trong giới võ lâm, môn phái lớn tới đâu cũng không dám lỗ mãng trước mặt Đoàn gia.

Tiêu Phong dù gì cũng là người đứng đầu Liêu Quốc, sở hữu trong tay binh hùng tướng mạnh, bất kể là thực lực cá nhân hay binh lính dưới quyền đều vượt xa ngưỡng mà Đại Lý Quốc có thể so sánh. Thiếu Lâm Tự bây giờ hoàn toàn không dám chọc giận Tiêu Phong, vì ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, một bang phái trong giang hồ như họ sẽ không thể nào gánh chịu được hậu quả.

Thấy Vương Viễn im lặng, Huyền Từ tiếp tục nói: "Sư phụ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy người duy nhất có thể lấy lại bản gốc Dịch Cân Kinh từ tay Tiêu Phong chỉ có đồ nhi Ngộ Si ngươi thôi! Giao tình giữa ngươi và Tiêu Phong không tệ, còn là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, nếu như đến ngươi cũng không thể lấy lại Dịch Cân Kinh thì chỉ sợ toàn bộ Thiếu Lâm Tự này, không ai có thể làm được điều đó!"

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn của môn phái - Di Thất Bảo Điển, bạn có nhận không?]

"Cái này..."

Vương Viễn có chút khó xử nói: "Mặc dù đồ nhi và Tiêu Phong có chút giao tình, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, tình cảm cá nhân không thể so được với chuyện của bang phái. Ngày hôm đó lúc Thiếu Lâm Tự phái người đuổi giết Tiêu Phong, ta còn ở Tụ Hiền Trang tham gia vây đánh hắn, quan hệ hai bên đã sớm rạn nứt rồi...Bây giờ ngươi lại nhờ ta đi lấy lại bí tịch giúp Thiếu Lâm Tự, chẳng phải là đang đẩy ta vào hố lửa hay sao..."

Ngày thường Vương Viễn bị Huyền Từ lừa gạt không ít lần, đương nhiên bây giờ có cơ hội phản kích, hắn phải nắm lấy cho chắc, bắt chẹt lão hòa thượng này thật ác một lần cho xem.

"Chuyện này thì..."

Huyền Từ nói: "Đây là chuyện làm vì Thiếu Lâm Tự, không phải vì sư phụ hay bất cứ ai trong chùa, đồ nhi, ngươi chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm Tự, thực sự không có ai thích hợp hơn ngươi để làm việc này."

Không hổ danh là lão cáo già Huyền Từ, vẫn muốn dùng chiêu cũ ngày trước để uy hiếp Vương Viễn, ngươi là Đại sư huynh, nếu ngươi không làm, vị trí Đại sư huynh này có thể thay đổi được rồi.

Lần này Vương Viễn không sợ lão, bởi vì Dịch Cân Kinh vốn dĩ đang ở trong tay hắn, nhiệm vụ này dù có giao cho ai, chỉ cần Vương Viễn không buông tay thì kẻ đó nhất định sẽ không thể hoàn thành.

Vị trí Đại sư huynh này cũng không thể thay đổi được người.

Có át chủ bài trong tay, Vương Viễn đã nắm chắc tất cả. Không ngờ lão cáo già Huyền Từ này cũng có lúc tính toán sai lầm.

“Sư phụ à!” Vương Viễn tỏ vẻ vô cùng khó xử nói: "Kể từ lúc đồ nhi vào Thiếu Lâm Tự tới nay, diệt Hổ Vương, thu Hồn Châu, luận kiếm uy chấn Hoa Sơn, phá tan quân Mông, đẩy lùi Niên Thú, bảo vệ thiên hạ quốc thái dân an, tự nhận bản thân đã cố hết sức để làm rạng danh môn phái, nhưng chuyện lần này đồ nhi thực sự không làm được. Thiếu Lâm Tự có hàng nghìn hàng vạn đệ tử, sư phụ vẫn nên mời cao minh khác thì hơn."

"A..."

Huyền Từ cứ tưởng dùng cách cũ sẽ có tác dụng với Vương Viễn, ai ngờ lần này Vương Viễn lại quyết tâm như vậy.

Đương nhiên, Huyền Từ chỉ có một đồ đệ duy nhất là Vương Viễn, nói những lời này cũng chỉ muốn hù dọa Vương Viễn một chút mà thôi, để buộc hắn phải nhận nhiệm vụ chứ thật lòng không có ý đổi Đại sư huynh.

Hơn nữa Vương Viễn là Hiệp Thánh Phật Môn, còn là Hiệp Chi Đại Giả, đã làm rất nhiều chuyện lớn cho Thiếu Lâm Tự, có địa vị cao cả, nếu không phải hạn chế thân phận ngươi chơi thì nói không chừng hắn có cả tư cách trở thành người ứng cử trụ trì đời tiếp theo nữa đấy. Nếu chỉ vì không nhận nhiệm vụ mà không được giữ chức Đại sư huynh, chuyện này cũng không được hợp lý.

Nói đâu xa, khắp toàn thiên hạ, Nam Viện Đại Vương chỉ có một mình Vương Viễn, người có giao tình tốt với Tiêu Phong ở Thiếu Lâm Tự cũng không có kẻ thứ hai, nếu Vương Viễn không đi thì quả thực không có lựa chọn thứ hai nào cả.

Nhiệm vụ tuyệt học nhất định phải được mở, mà người duy nhất có thể đột phá được khó khăn lúc này chỉ có Vương Viễn.

Về phần làm sao để đột phá, dựa theo hiểu biết của Huyền Từ với Vương Viễn, không gì khác chính là “đưa phần thưởng sẽ có người tình nguyện". Chỉ cần có đủ lợi ích thì bằng bản lĩnh và dũng khí của Vương Viễn, dù có bảo hắn lật tung Hoàng Long Phủ có khi hắn cũng sẽ làm.

"Ngươi cứ đi đi!"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Huyền Từ nói: "Chuyện ở nơi này, ta giúp ngươi nâng cao một tầng cảnh giới của võ học bổn môn, thế nào?"

“Trên người ta có rất nhiều võ học bổn môn!" Vương Viễn cười nói: “Vạn nhất thứ nâng cấp không phải võ học chính thống, chẳng phải ta sẽ lỗ hay sao?"

“Ồ?” Huyền Từ cảnh giác nói: “Xem ra ngươi rất chắc chắn rằng mình có thể lấy được Dịch Cân Kinh?"

"Ha ha!"

Vương Viễn nhếch mép cười nhạt, mẹ kiếp, lại bị lời nói của lão cẩu này lừa gạt rồi.

Tuy nhiên Vương Viễn cũng không lập tức phủ nhận, chỉ thản nhiên trả lời: "Sư phụ, chúng ta cũng không phải kẻ ngốc, đồ nhi có gì nói nấy, Dịch Cân Kinh kia mặc dù không liên quan đến lợi ích của toàn môn phái nhưng tối thiểu nó cũng là tuyệt học. Dù gì ngươi cũng phải đưa ra được phần thưởng có giá trị tương đương với tuyệt học đó chứ."

Dịch Cân Kinh đang nằm trong tay Vương Viễn, nó có những thuộc tính gì Vương Viễn đều nắm được.

Đối với Vương Viễn mà nói, loại vật phẩm nhiệm vụ này không có nhiều tác dụng, cùng lắm coi như một quyển tuyệt học nhìn có vẻ rách nát mà thôi.

Nhưng đối với Thiếu Lâm Tự, quyển tuyệt học rách nát này liên quan đến việc hàng nghìn hàng vạn đệ tử Thiếu Lâm có học được tuyệt học bổn môn hay không, ý nghĩa không thể nói là không lớn được.

Cái này chính là đầu cơ trục lợi, không thể đứng từ góc độ của Huyền Từ để đánh giá giá trị và tầm quan trọng của Dịch Cân Kinh rồi coi nó là cái nhìn của Vương Viễn.

Vương Viễn đòi hỏi một phần thưởng ngang cấp với tuyệt học cũng không có gì là quá đáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận