Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 913: Kẻ địch thật sự

“Uống rượu thì bỏ đi!”

Tiêu Phong phất tay, nói: “Sau này còn có rất nhiều cơ hội.”

“Không phải chứ...” Vương Viễn kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn còn là sư huynh vô tích sự đó của ta đấy sao? Thấy rượu mà không uống?”

“Chuyện chính quan trọng hơn!”

Tiêu Phong trừng mắt nhìn Vương Viễn một cách nghiêm túc, sau đó nói với Đoàn Chính Thuần: “Tiêu Phong cứu ngươi, toàn bộ đều xuất phát từ lòng ích kỷ, các vị không cần cảm ơn ta, Đoàn vương gia, ta hỏi ngươi một câu, mong ngươi hãy nói sự thật!”

“Đoàn mỗ biết thì chắc chắn sẽ nói hết!” Đoàn Chính Thuần đáp.

“Được!” Tiêu Phong gật đầu, lớn giọng hỏi: “Năm đó ngươi đã từng gây ra một lỗi lầm lớn khiến trong lòng hổ thẹn, có đúng không? Tuy rằng chuyện này chưa hẳn đã xuất phát từ chủ ý của ngươi, nhưng ngươi lại hại một đứa trẻ cả đời bơ vơ, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, có phải hay không?”

“?”

Nghe thấy lời này của y, Vương Viễn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cả đời bơ vơ, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, không phải là nói chính bản thân Tiêu Phong hay sao? Tại sao y lại hỏi Đoàn Chính Thuần vấn đề này?

“Chuyện này...”

Đối mặt với sự chất vấn của Tiêu Phong, sắc mặt của Đoàn Chính Thuần đỏ gay, ngay sau đó lại chuyển thành trắng bệch, y cúi đầu đáp: “Không sai, cả đời Đoàn mỗ vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, mỗi khi nhớ đến thực sự rất bứt rứt, nhưng sai lầm nghiêm trọng đã gây ra, cũng không thể nào cứu vãn được. Trời thương, hôm nay lại cho ta gặp lại đứa trẻ không có cha mẹ năm đó, chỉ là... chỉ là... ôi, dù sao ta cũng là người có lỗi!”

“?”

Vương Viễn lại mơ hồ, Đoàn Chính Thuần lại nói ai đây?

Lúc này, sắc mặt Tiêu Phong trở nên vô cùng hung dữ, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã biết mình gây ra sai lầm nghiêm trọng, hại người khổ sở, vậy tại sao cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn còn liên tiếp không ngừng làm chuyện ác nữa?”

Đoàn Chính Thuần lắc đầu, thấp giọng nói: “Đoàn mỗ làm việc sai trái, đức hạnh thiếu sót, cả đời này thực sự đã làm quá nhiều chuyện hoang đường rồi, nghĩ đến là thấy hổ thẹn biết bao.”

Thấy hai người nói chuyện ở tần sóng khác, một hỏi một đáp, trong lòng Vương Viễn đột nhiên lo lắng: “Xong rồi, nhiệm vụ này tên là Đại Ca Cầm Đầu, lẽ nào lại chính là Tiêu Phong coi Đoàn Chính Thuần là đại ca cầm đầu đấy chứ?”

“Mẹ nó chứ…”

Nghĩ đến đây, sau lưng Vương Viễn lạnh toát, nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Cao thủ cấp bậc tứ đại ác nhân này đối với hắn mà nói đã vô cùng mạnh mẽ rồi, hắn vốn cho rằng chỉ cần đánh lùi được Đoàn Diên Khánh thì nhiệm vụ này sẽ hoàn thành, có Tiêu Phong ra mặt giúp đỡ, con mẹ nó, hắn còn thầm cảm thấy may mắn ấy chứ.

Nhưng ai mà ngờ được, Tiêu Phong mới là kẻ địch cuối cùng của mình.

Cái này… cái này…

Vương Viễn có hơi nghi ngờ cuộc đời.

Tiêu Phong là ai? Đại BOSS cấp bậc một trăm chín mươi, tay đấm siêu cấp số một, nói y là thiên hạ vô địch cũng không quá, cho dù là BOSS tứ đại thần kỹ đích thân tới, cũng không có người nào dám nói mình có thể thắng chắc được y.

Vương Viễn chẳng qua chỉ là một hòa thượng Thiếu Lâm cấp năm mươi mà thôi, tuy rằng trên người hắn treo đầy tuyệt học, nhưng so với Tiêu Phong, hắn hoàn toàn không có một chút phần thắng nào.

Điều khủng khiếp nhất chính là con người Tiêu Phong này có khả năng thực chiến BUG đến cực điểm, hoàn toàn không để tâm đến phẩm chất võ học cao hay thấp, đừng nói là những tuyệt học như Cầm Long Công, Giáng Long Chưởng, cho dù là loại quyền pháp hàng bình thường như Thái Tổ Trường Quyền, nằm trong tay y cũng có uy lực của tuyệt học.

Có thấy Đoàn Diên Khánh không? Nhường Vương Viễn hẳn hai chân, còn có thể đánh cho hắn không còn một chút sức nào đánh trả, nhưng cũng chỉ là một em giai ở trước mặt Tiêu Phong.

Thân thủ của Vương Viễn hiển nhiên không kém, nhưng ở trước mặt loại cao thủ áp chế mình ở mọi phương diện này, trên cơ bản hắn không hề có chút phần thắng nào.

“Lão tử có đức hạnh và năng lực gì… mà lại nhận được nhiệm vụ đấu tay đôi với Tiêu Phong chứ.”

Vương Viễn ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, im lặng rơi hai hàng lệ.

Nghe thấy lời nói sau đó của Đoàn Chính Thuần, Tiêu Phong đã sắp không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, gương mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Ngoài Nhạn Môn quan, ba mươi năm trước…”

“Đại ca, những chuyện này nói ra thì dài lắm, từ từ hỏi sau cũng không muộn.”

Tiêu Phong còn chưa nói xong, A Châu đã đột nhiên lên tiếng ngắt lời.

Y gật đầu, thu lại lời nói ở bên miệng lại, sau đó nói với Đoàn Chính Thuần: “Canh ba đêm nay, ta sẽ đợi ở trên cây cầu đá đó, có chuyện cần nói với các hạ.”

Đoàn Chính Thuần đáp: “Đúng giờ sẽ đến, người có ân tất báo, Kiều huynh vất vả từ xa tới đây, sao không vào trong căn nhà nhỏ bên đó uống vài ly?”

“Uống rượu thì khỏi cần! Đã nói đến đây rồi, Tiêu Phong xin cáo từ trước!”

Tiêu Phong xua tay như cũ, ngoảnh mặt làm ngơ, nói xong, xoay người định dẫn A Châu rời đi.

“Sư huynh!”

Vương Viễn thấy thế, vội vàng gọi: “Chuyện này có…”

Người khác không biết đại ca cầm đầu là ai, nhưng Vương Viễn sao có thể không biết được, lời mà Đoàn Chính Thuần nói với lời nói của Tiêu Phong, trên cơ bản chính là hai chuyện khác nhau, tên đần này bị thù hận làm mụ mị đầu óc, tiến lên định hẹn đánh nhau với Đoàn Chính Thuần.

Tuy Vương Viễn ghét Đoàn Chính Thuần, cũng không muốn đối địch với Tiêu Phong, nhưng nhiệm vụ ở trước mắt, nên hiển nhiên nhiên phải nói cho rõ ràng chuyện này.

“Sư đệ, ngươi cũng đừng nói gì cả!”

Thế nhưng, Tiêu Phong lại biết thái độ làm người của Vương Viễn, lập tức ngắt lời hắn: “Con người ngươi ta biết rất rõ, ngươi không cần nói gì cả! Chuyện khác ta có thể nghe theo ngươi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể! Tối nay chuyện giữa ta và Đoàn vương gia, ngươi và các vị huynh đài Đại Lý không cần đi theo!”

Từ trước đến nay, Tiêu Phong đều thấu tình đạt lý, y biết Vương Viễn và những người khác sẽ đi cùng Đoàn Chính Thuần tới đó, chắc chắn sẽ chết từng người một trong tay mình, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

“Ta…”

Vương Viễn vừa định nói tiếp, nhưng Tiêu Phong lại không quay đầu lại, dẫn theo A Châu, phi người rời đi.

“Xong rồi!!”

Thấy y bay đi mất, Vương Viễn suýt chút nữa ngã bệt mông xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận