Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 800: Suy tính nhỏ của Tuyết Sơn Thần Kiếm

Mà nếu giúp, mọi người vốn định hại chết Vương Viễn cơ mà, đi lên giúp chẳng phải là làm trái với dự tính ban đầu hay sao?

“Giúp!”

Tuyết Sơn Thần Kiếm suy nghĩ một lát rồi bảo: “Ta cảm thấy có hòa thượng này ở đây, nói không chừng chúng ta thật sự có thể tiêu diệt Bối Hải Thạch!”

“Không phải chứ lão đại!” Hải Thần nói: “Vậy chúng ta còn giết tên hòa thượng đó không?”

“Đương nhiên phải giết rồi!”

Tuyết Sơn Thần Kiếm bảo: “Nhưng Bối Hải Thạch là BOSS, thứ mà lão ta nổ ra chắc chắn sẽ không thấp hơn tên hòa thượng đó đâu… Cho nên chúng ta phải ưu tiên chọn Bối Hải Thạch!”

“Ừm, lão đại nói cũng có lý!” Một Người Quét Đường nghe vậy, phụ họa bảo.

Trang bị trên người Vương Viễn có tốt đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là người chơi, đồ rớt xuống cũng có tính xác suất, chưa biết là rớt cực phẩm hay là rác rưởi nữa.

Nhưng Bối Hải Thạch thì khác, thân là BOSS của Trường Lạc Bang chưa bao giờ bị người đánh chết, trên người lão nhất định có không ít đồ tốt, vả lại còn là chắc chắn rớt xuống nữa. Loại câu hỏi trắc nghiệm này, hoàn toàn không cần phải do dự.

“Vậy thì lên!”

Dưới một tiếng ra lệnh của Tuyết Sơn Thần Kiếm, mọi người đều cùng xông lên, chiến đấu với con rối của Bối Hải Thạch. Ưu thế của những con rối này nằm ở chỗ bất tử, chứ thực tế thực lực rất bình thường. Tu vi của mấy người Tuyết Sơn Thần Kiếm tương đối mạnh, mọi người cùng nhau xông lên đã áp chế được những con rối này.

Mà Vương Viễn thì lại nhảy ra sau, thoát khỏi phạm vi chiến trận, rồi đi thẳng về phía Bối Hải Thạch.

“Không ổn, tên hòa thượng đó trộm BOSS đi rồi!”

Thấy Vương Viễn chạy lên đàn tế, trong lòng Hải Vương cả kinh, vội vàng nhắc nhở những người khác.

“Hắn định một mình đấu với Bối Hải Thạch sao, vậy cứ để hắn đi!” Tuyết Sơn Thần Kiếm cười lạnh bảo: “Bớt cho chúng ta phải tìm cơ hội giết hắn!”

Vương Viễn chỉ vẻn vẹn là người chơi cấp năm mươi mà thôi, mà Bối Hải Thạch thì lại là BOSS cấp bảy mươi lăm, Uy Chấn Thiên Hạ, vượt hai mươi cấp đấu đơn với BOSS, cho dù hắn là cao thủ hàng đầu, thì chỉ sợ cũng con què con bị thương, đến lúc đó vừa hay cho bọn họ ngư ông đắc lợi.



“Hửm?”

Bối Hải Thạch thấy Vương Viễn xông lên đàn tế, trên gương mặt hiện ra vẻ kinh hãi, lập tức chỉ quạt giấy vào hắn, và bảo: “Hòa thượng ngươi dám tới đây thử xem!”

“Thử thì thử!”

Vương Viễn cũng chẳng bị Bối Hải Thạch gian xảo nham hiểm này dọa sợ, bước chân của hắn không hề ngừng lại.

“Được! Người trẻ tuổi bây giờ thật có lòng can đảm…” Bối Hải Thạch dựng thẳng ngón cái với Vương Viễn, rồi xoay người định chạy.

Vương Viễn thấy thế, lúc này sử dụng Di Hình Hoán Ảnh, cơ thể vừa lóe lên đã xuất hiện phía sau Bối Hải Thạch, rồi tung một chưởng [Lễ Kính Như Lai] đánh thẳng vào giữa lưng lão.

Tuy lão già Bối Hải Thạch này gian xảo, nhưng công pháp trên tay cực kỳ mạnh, chỉ thấy lão không quay đầu lại, duỗi thẳng quạt giấy ở tay phải ra sau, rồi đan chéo hai ngón tay.

“Rầm!”

Quạt giấy xòe ra, một chưởng của Vương Viễn vỗ lên trên quạt giấy, sau khi chưởng lực tiếp xúc với quạt giấy, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

Lúc này, Bối Hải Thạch cũng quay người lại, tay trái tung một chưởng vào ngực Vương Viễn, nội kình phun ra, một chưởng lực mênh mông vô tận vỗ mạnh vào ngực Vương Viễn.

-1146.

Vương Viễn bị một chưởng này đánh lùi về sau nửa bước, thanh máu trên đầu giảm mạnh mất một phần mười.

-230.

Trên đầu của Bối Hải Thạch cũng nhảy lên một chỉ số rớt máu, nhưng đối với lượng máu năm trăm nghìn của lão mà nói, thì hơn hai trăm điểm máu này, cũng chỉ là một tầng da máu mà thôi.

Một chưởng này, chính là chưởng lực vừa rồi Vương Viễn mới đánh lên lưng của lão.

“Đấu Chuyển Tinh Di?”, “Di Hoa Tiếp Mộc”, “Thái Cực Quyền”?

Sau khi trúng một chưởng của Bối Hải Thạch, trong đầu Vương Viễn lập tức hiện ra tên của ba môn công pháp.

“Khụ khụ!”

Lúc này, Vương Viễn chỉ nghe thấy một tiếng ho khan, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy sắc mặt của Bối Hải Thạch vẫn như thường, ho khan bảo: “Đại hòa thượng giỏi lắm, quả nhiên là chưởng lực hùng hậu, suýt chút nữa thì Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng của lão phu không chặn được rồi.”

Hóa ra một chiêu này là Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng.

Không khó để nhìn ra được, khi lão đỡ một chưởng của Vương Viễn, tuy toàn bộ chưởng lực đều bị gửi trả lại, nhưng Bối Hải Thạch cũng đã tốn không ít sức lực, nếu chưởng lực của Vương Viễn mạnh hơn một phần, thì lão đã không tiếp được rồi.

“Ngươi cũng không kém!”

Vương Viễn hơi mỉm cười, năm ngón tay phải cong lại, thuận thế sử dụng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền], chộp vào vai của Bối Hải Thạch, rồi kéo mạnh ra sau.

Bối Hải Thạch đứng không vững, liền bị hắn kéo tới, nhưng ngay đúng lúc này, chỉ thấy lão giơ quạt giấy lên, vẩy một đám thuốc bột màu lục vào mặt Vương Viễn, trước mắt hắn tối sầm, chẳng thể thấy được gì nữa.

“Ha ha ha!”

Bối Hải Thạch cười đắc ý: “Người trẻ tuổi đừng quá háo thắng!”

“Không háo thắng còn gọi là người trẻ tuổi sao?”

Vương Viễn không chút hoang mang, sử dụng thức thứ sáu trong Dã Cầu Quyền là [Nhậm Ý Cuồng Vi]. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên trên người Vương Viễn, toàn bộ trạng thái xấu đều bị xóa bỏ.

“Ế?” Bối Hải Thạch thấy thế thì cả kinh, vội vàng lùi về sau.

Lão là một NPC có não, trong tay lão chẳng có gì để dựa vào ngoài độc dược, con rối, và Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng. Độc dược không có hiệu quả đối với Vương Viễn, con rối thì bị nhóm người Tuyết Sơn Thần Kiếm ngăn chặn, còn chưởng lực của Vương Viễn hùng hậu cực điểm, dùng Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng để ngăn cản thì có hơi phí sức.

Bối Hải Thạch thuộc kiểu người không chắc chắn thì nhất định sẽ không đi đánh bừa, lúc này hiển nhiên chạy trốn mới quan trọng hơn.

Mà Vương Viễn thì lại tiến một bước đuổi kịp, đột nhiên chập hai tay lại. Cùng với một tia sáng vàng sáng lên, Bối Hải Thạch vốn đang lùi lại để kéo dài khoảng cách với hắn, không tự chủ được mà bị Vương Viễn hút về phía trước.

Cùng lúc đó, trên người hắn lại lóe lên một tia sáng màu đỏ.

Càn Khôn Đại Na Di! Mở!

Lúc này, hai tay của hắn cũng đã ngưng khí xong, rồi đột nhiên đẩy về phía trước, một trái một phải sử dụng Nhất Phách Lưỡng Tán.

“Hảo hán hạ thủ lưu tình!”

Bối Hải Thạch quát to một tiếng, xòe quạt giấy trong tay, vận toàn bộ nội lực cả người để chặn trước một chưởng của Vương Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận