Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1408: Triết Biệt

Lần này Vương Viễn được tận mắt chứng kiến cái gọi là từ xưa cung binh đã “phá game”.

Tiễn thuật của cung tiễn thủ kia quả thực rất mạnh, trong bóng đêm ngồi trên lưng tuấn mã chạy băng băng, bắn bên trái một mũi, bên phải một mũi, hoặc bắn cả đôi bên, từng mũi tên một nhắm vào điểm yếu hại của Vương Viễn.

Tốc độ của Vương Viễn rõ ràng cực nhanh, vượt qua cả hai người kia nhưng vẫn bị áp chế một khoảng mười mấy thước từ đầu đến cuối, cản bản không áp sát lại được.

Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa.

“Dừng!”

Thấy bản thân cách đại bản doanh quân Mông Cổ càng gần, Vương Viễn dứt khoát ra lệnh dừng với thú cưỡi, sử dụng một chiêu Di Hình Hoán Ảnh chớp mắt nhảy về trước năm mét.

“Ngã xuống cho ta!”

Cung tiễn thủ thấy Vương Viễn thình linh xuất hiện ngay phía sau mình chưa đến mười mét thì hét lớn một tiếng, chân phải đạp dây cung, tay kéo thật mạnh.

“Vụt!”

Dây cung còn chưa thả, mũi tên đã bay đến trước mặt Vương Viễn.

Vương Viễn như thể đã sớm dự liệu từ trước, đặt hai tay ngay trước mặt.

“Bốp!”

Chớp mắt khi mũi tên sắp bắn trúng mặt Vương Viễn, nó đã bị chưởng lực của hắn bẻ gãy thành hai khúc. Tay phải Vương Viễn mò lên đầu mũi tên, tay trái nắm phần đuôi, thình lình dùng một chiêu Càn Khôn Ma Lộng.

Chờ đến lúc cung thủ kia phản ứng lại, Vương Viễn đã xuất hiện ngay phía trên hai người.

[Kim Cương Lạc Địa]!!!

Giữa không trung trên người Vương Viễn lóe lên ánh sáng vàng, rơi xuống một cách đột ngột, cùng lúc đè lên người Vương Bảo Bảo và cung tiễn thủ.

“Hây da!!!”

Sức lực của Vương Viễn lớn đến đâu chứ, vừa đáp xuống đã đè gãy xương sống con ngựa xấu số dưới háng, bốn chân ngựa quặt ngang ra nằm bẹp trên mặt đất.

“Rầm”

Một tiếng động thật lớn vang lên, ba người té xuống đất.

Vương Viễn vươn hai tay ra, chuyển trọng tâm dồn vào eo rồi thình lình di chuyển.

“Phập! Phập!”

Hai tiếng rên đau đớn vang lên. Tay trái Vương Viễn cầm đuôi tên cắm vào mắt Vương Bảo Bảo, tay phải cầm đầu mũi tên ghim vào cổ cung tiễn thủ.

“A!!!”

Vương Bảo Bảo ăn đau, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất. Vương Viễn đuổi theo, nhấc chân đạp gãy xương cánh tay của gã, khiến gã không đứng dậy nổi.

Còn cung tiễn thủ thì nhân cơ hội lộn mèo về sau, vô cùng bình tĩnh kéo giãn khoảng cách với Vương Viễn, sau đó giương cung lắp tên, thả tay bắn tên về phía hắn từ khoảng cách hơn thước.

“Vèo! Vèo!”

Hai mũi tên lao về phía Vương Viễn.

Vương Viễn nghe có tiếng gió vun vút sau lưng nhưng không hề nao núng, xoay người lại, vung tay mạnh bạo tóm thẳng lấy hai mũi tên kia.

“…”

Cung tiễn thủ thấy Vương Viễn có thể bắt được tên của mình ở khoảng cách gần như vậy thì trợn tròn mắt hỏi: “Xin hỏi cao danh quý tính của anh hùng?”

“Thiếu Lâm tự, Ngộ Si!” Vương Viễn lạnh nhạt đáp: “Còn ngươi?”

“Triết Biệt!” Cung tiễn thủ nói: “Hôm nay do ta học nghệ không tinh!”

“Đây mà gọi là học nghệ chưa tinh à?” Vương Viễn đen mặt.

Học nghệ của ngươi mà tinh hơn chắc hôm nay người chết sẽ là ông đây.

“Nay Triết Biệt bị người Sở bắt, muốn chém muốn giết gì cứ việc!” Triết Biệt vô cùng khí phách, ngẩng đầu lên hiên ngang nói.

“Ngươi giữ chức vụ gì trong quân Mông Cổ?” Vương Viễn suy nghĩ một chốc rồi hỏi.

“Hộ vệ!” Triết Biệt nói.

“Ngươi chỉ là một tên hộ vệ, giết ngươi cũng chẳng có ích gì!” Vương Viễn quay đầu lại hỏi Vương Bảo Bảo: “Địa vị của tên này chắc không thấp đâu nhỉ?”

“Làm sao ngươi biết?”

Vương Bảo Bảo: “…”

Vương Viễn cười khì: “Hề hề! Gã mới chạy có tí đã thở hồng hộc, nhìn một cái biết ngay là kẻ luôn sống trong nhung lụa.”

Người Mông Cổ nổi tiếng thiên hạ vì sự gan dạ và dũng mãnh, có thể sống trong nhung lụa, không tí thể lực kiểu này quá nửa là tướng cao cấp giỏi văn không giỏi võ nào đó, hoặc thân phận của gã không hề thấp.

“Kẻ hèn không giỏi chạy nhanh!”

Vương Bảo Bảo nói.

“Bắt ngươi về liệu có thể ép quân Mông Cổ lui binh không nhỉ?” Vương Viễn hỏi Vương Bảo Bảo.

“Nằm mơ!” Vương Bảo Bảo lớn tiếng quát lên: “Lần Nam Chinh này do chính đại hãn Mông Kha tự mình dẫn binh, ta chẳng qua là một tướng tham mưu cho ông ta mà thôi, ngươi dùng ta để uy hiếp không có tác dụng gì đâu!”

“Ý của ngươi là ta phải giết Mông Kha hả?” Vương Viễn cười híp mắt hỏi.

“…”

Vương Bảo Bảo vội vàng câm miệng.

Tên hòa thượng này sao mà xấu xa thế!

“Nếu ngươi đã vô dụng, vậy để ta giết luôn cho đỡ chật đất!” Vương Viễn lẩm bẩm một câu, giơ tay lên tính đánh chết Vương Bảo Bảo.

“Đừng! Đừng mà!”

Vương Bảo Bảo vội vàng nói: “Ít nhất ta còn có chút tác dụng!”

“Tác dụng gì? Lãng phí lương thực của liên quân à?” Vương Viễn hung ác hỏi.

“Này…”

“Phập!”

Vương Bảo Bảo vừa định nói gì đó, đột nhiên một mũi tên bay tới, bắn vào cổ họng gã, mũi tên xuyên qua cổ họng cắm phập xuống đất, lông đuôi trắng trên mũi tên còn hơi rung rung.

Vương Bảo Bảo trợn trừng mắt, bỏ mạng tại chỗ.

“?”

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triết Biệt cầm cung tức giận hét lên: “Tên phản bội! Chết chẳng có gì đáng tiếc cả! Uổng công ta đến đây cứu ngươi!”

“Này này này, sao ngươi lại giết gã?” Vương Viễn bất mãn nói: “Đừng quên ngươi cũng là con mồi của ta!”

“Hừ!”

Triết Biệt lên giọng thách thức: “Vậy thì sao? Ngươi có thể giết ta, làm nhục ta, nhưng ta sẽ không phản bội đất nước của mình.”

“Vậy mới đúng chứ!”

Vương Viễn giơ ngón tay cái lên với Triết Biệt, trong lòng thầm cảm khái không thôi, mặc dù lập trường khác nhau nhưng hắn vẫn phải công nhận Triết Biệt là một người rất khí phách.

“Hiện tại ngươi đã là con mồi của ta, khiến ngươi quy thuận ta cũng không phải việc khó khăn gì.” Vương Viễn nói.

“Ta sẽ không phản bội đất nước của mình mà đi quy thuận tên người Hán như ngươi!” Triết Biệt vươn tay tính vặn cổ mình, miệng nói: “Giết ta ngay đi!”

Vương Viễn cảm thấy hơi thương tiếc: “Ngươi có tài như vậy mà chết thì đáng tiếc lắm, thật không muốn giết ngươi chút nào! Nhưng nếu ngươi không quy thuận ta, thả ngươi về dốc sức cho Mông Cổ chẳng khác nào thả hổ về rừng, người Hán chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này. Ta có một chủ ý, vừa bảo toàn được mạng sống cho ngươi, vừa không hại đến người Hán, ngươi có chấp nhận hay không?”

“Chủ ý gì?”

Triết Biệt trừng hai mắt hỏi.

“Ngươi bị ta bắt rồi trở thành con mồi của ta đúng không? Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó, ngoại trừ quy thuận ta hử?” Vương Viễn hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận