Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 90: Dây cà ra dây muống

Nhìn thấy tấm bảng Thân Giới tự, hai người Vương Viễn lệ rơi đầy mặt.

Mẹ nó, hệ thống này quả thật lừa người, vốn còn tưởng có địa điểm là có thể tìm được người một cách nhanh chóng, ai mà ngờ được Thân Giới tự lại ở vị trí hẻo lánh trong Lục Lương châu như vậy.

Phải biết rằng, bản đồ Đại Võ Tiên đều làm dựa theo kích thước thật, nếu như không có địa chỉ cụ thể chỉ sợ là ngay cả góc áo cũng không tìm thấy được?

Thân Giới tự chỉ là một ngôi miếu nhỏ nằm lệch một phía, bên trong chùa cực kì yên tĩnh, cũng không thấy các thầy tu qua lại. Hai người Vương Viễn đi qua cửa bước vào trong sân, chỉ thấy một hòa thượng làn da nhăn nheo đang múc nước ở bên cạnh giếng.

Hòa thượng kia mặc một bộ tăng bào màu vàng nhạt giống y hệt như Tuệ Luân, y hệt như trang phục của hòa thượng hòa thượng Thiếu lâm.

"A di đà phật!"

Nơi đất khách gặp được bạn xưa, Vương Viễn mừng rỡ trong lòng, vội vã niệm một tiếng a di đà hỏi: "Vị đại sư này phải chăng tới từ Thiếu Lâm tự?"

"?"

Hòa thượng kia nghe tiếng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vương Viễn buồn bực nói: "Ngươi là?"

Vương Viễn nói: "Ta là đệ tử của đại sư Tuệ Luân, Ngưu Đại Xuân, phụng mệnh đến đây tìm Huyền Bi đại sư."

"Hóa ra là học trò của Tuệ Luân sư huynh!"

Hòa thượng kia cười nói: "Ta là Tuệ Chân, Huyền Bi sư bá đang ở đại điện nghỉ ngơi, ta sẽ dẫn các ngươi đi."

Nói xong, Tuệ Chân đặt thùng nước trong tay xuống, dẫn hai người Vương Viễn đi một mạch đến thẳng đại điện.

Vừa đẩy của ra, chỉ thấy một hòa thượng trung niên đang ngồi trên trên đại điện.

Hòa thượng vẻ mặt hòa ái, bộ dáng hoàn toàn không giống như là biết võ công, nhưng cũng khiến người có cảm giác sâu không lường được. Đây chính là đại hòa thượng Huyền Bi trong truyền thuyết.

Bên cạnh Huyền Bi, có một hòa thượng béo đang đứng, trên đầu hòa thượng béo có hai chữ [Tuệ Quan].

"??"

Nhìn thấy hòa thượng béo, Bôi Mạc Đình đột nhiên nhỏ giọng nói: "Hòa thượng béo này có vấn đề."

“Sao thế?”

Vương Viễn nghe thấy vậy thì hỏi một cách cảnh giác.

Mặc dù chỉ là một nhiệm vụ truyền tin rất đơn giản, nhưng với tính cách của hệ thống thì chắc chắn nó sẽ không đơn giản như vậy.

“Ánh mắt hắn nhìn ta không bình thường!”

Bôi Mạc Đình nói: “Đệch, nhìn ta như nhìn quái vật ấy.”

“Hừ!”

Vương Viễn bĩu môi nói: “Chẳng phải ngươi nói là NPC đều nhìn ngươi như nhìn quái vật sao?”

“Không giống nhau!” Bôi Mạc Đình giải thích: “Hiện tại ta không mặc đồ màu đỏ, chỉ có NPC tu vi cao nhìn thấy ta mới có loại ánh mắt này.”

“Kỳ quái như vậy à? Rốt cuộc ngươi đã làm gì mà khiến cho NPC đều nhìn ngươi bằng ánh mắt đó thế?” Vương Viễn cảm thấy rất kỳ lạ, đang bình thường sao tự nhiên lại bị người ta coi như quái vật.

“Ngươi lắm lời thế làm gì, mau làm nhiệm vụ thôi.” Bôi Mạc Đình đen mặt thúc giục.

“...”

Vương Viễn không nói gì, đi đến trước mặt Huyền Bi thi lễ, nói: “Sư thúc tổ Huyền Bi, bao nhiêu ngày đều không có tin tức của người, sư phụ Tuệ Luân sợ có điều chẳng lành nên đã bảo tiểu tăng đến đây xem đã có chuyện gì.”

“Thì ra là vãn bối của Thiếu Lâm tự.”

Nghe được lời của Vương Viễn, lão hòa thượng Huyền Bi mở hai mắt ra, vẻ mặt đầy hòa ái nói: “Ta phụng mệnh của phương trượng sư huynh đến Yến Tử ổ bái phỏng Mộ Dung gia, trên đường đi thì nghe nói tứ đại ác nhân tập trung ở Đại Lý, nên đã đến đây trợ giúp, vì vậy nên đã trì hoãn mất một ít thời gian, con quay về nói với sư chất Tuệ Luân là không cần lo lắng.”

Hòa thượng Huyền Bi vừa dứt lời, thì Vương Viễn nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ sư môn “Nghìn dặm tìm người”, hãy mau chóng về sư môn bẩm báo.]

Thế mà đã hoàn thành rồi?

Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Vương Viễn hơi khó tin, lão hòa thượng Tuệ Luân bảo mình đi nghìn dặm xa xôi đến vùng đất hoang Nam Hoang này thực sự chỉ để truyền lời thôi sao?

Có điều nghĩ lại thì cũng đúng, dù gì đây cũng chỉ là một nhiệm vụ sư môn để kiếm điểm cống hiến sư môn mà thôi, có lẽ cũng không quá rườm rà, xem ra là tự mình đã phức tạp hóa vấn đề rồi.

“Nếu đã như vậy thì tiểu tăng trở về đây!”

Vương Viễn suy nghĩ một lát rồi nói.

“Ừ!”

Huyền Bi gật đầu, cũng không thèm để ý tới Vương Viễn nữa.

“Ơ...”

Vương Viễn thấy vậy thì không kiềm được cau mày nhìn hòa thượng béo bên cạnh Huyền Bi một cái.

Huyền Bi không nói chuyện nữa, xem ra là nhiệm vụ đã hoàn thành thật rồi, nhưng rõ ràng là Bôi Mạc Đình đã nói rằng tên hòa thượng béo kia rất kỳ quái. Chẳng lẽ là Bôi Mạc Đình nói linh tinh?

Không thể nào, mặc dù tên này nội tâm đen tối, nhưng vẫn là một đứa nhỏ thành thật, hẳn là không phải loại người rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi ba hoa khoác lác.

Ngay tại lúc Vương Viễn nghĩ ngợi lung tung nhìn hòa thượng béo thì hòa thượng béo đó dường như cảm nhận được ánh mắt của Vương Viễn, quay đầu lại, khóe miệng hơi giương lên, nở một nụ cười khó tả với Vương Viễn.

“Quả nhiên có chuyện kỳ quái!”

Nhìn nụ cười của tên hòa thượng béo kia, Vương Viễn không kiềm được nỗi kinh hãi trong lòng.

Trong [Đại Võ Tiên], mặc dù đa số NPC đều có trí tuệ nhân tạo cực cao, nhưng những NPC cấp thấp, không quan trọng thế này thì không có trí tuệ nhân tạo.

Cách phân biệt trực quan nhất là lời nói và biểu cảm.

NPC cấp thấp chỉ được lập trình hỉ nộ ái ố cố định, còn NPC có trí tuệ nhân tạo thì không khác gì người thật cả.

Tuệ Chân Tuệ Quan, hai người này rõ ràng là NPC cấp thấp có cùng đẳng cấp, NPC kiểu này chỉ dùng để trang trí mà thôi, chắc chắn không thể có biểu cảm sinh động như vậy được.

“Chuẩn bị chiến đấu!”

Nghĩ đến đây thì Vương Viễn gửi một tin nhắn cho Bôi Mạc Đình, sau đó tiến mạnh về phía trước một bước, xông đến bên sườn Huyền Bi, đánh chưởng phải về phía hòa thượng béo kia.

“Ha ha!”

Ai ngờ Vương Viễn đánh một chưởng qua, tên hòa thượng béo kia lại không hề hoảng loạn, chỉ lùi về phía sau một bước đã có thể tránh được đòn tấn công của Vương Viễn một cách nhẹ nhàng, mà cánh tay của Vương Viễn vừa duỗi tới được một nửa thì dừng lại.

Hiển nhiên là một chưởng này của Vương Viễn chỉ là giả, không hề có ý muốn tấn công hòa thượng béo kia, chỉ để dò xét mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận