Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 865: Ngao Bái khó đối phó

Hai người đàn ông cường tráng, hoàn toàn so đấu về phương diện sức mạnh, quyền cước mạnh mẽ, tiếng vang bôm bốp, khiến toàn bộ người trong ngự thư phòng nhìn đến kích động.

Đặc biệt là Phương Đông Chưa Tỏ, lại càng nhìn đến ngu người.

Trước kia hắn ta đã từng làm nhiệm vụ với Vương Viễn, cũng biết Vương Viễn có tu vi cao, thực lực mạnh, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ, Vương Viễn có thể mạnh mẽ đến mức độ này, vậy mà lại có thể đánh ngang sức ngang tài với BOSS trường phái lực tay cấp tám mươi, hơn nữa còn thoáng chiếm thế thượng phong.

“Tiểu Phương, con mẹ nó ngươi tính làm người qua đường đấy à?”

Thấy hắn ta chậm trễ không chịu ra tay, Vương Viễn không nhịn được mà gửi tin nhắn, tức giận bảo: “Mau ra tay đi!”

“Ồ ồ ồ…”

Phương Đông Chưa Tỏ lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ chuồn ra phía sau Ngao Bái, thằng cha này rõ ràng dùng kiếm, nhưng lại luôn làm một vài chuyện đâm sau lưng người ta một đao….

Ngao Bái bị Vương Viễn quấn chặt lấy, hoàn toàn không để tâm đến phía sau. Phương Đông Chưa Tỏ tiến lên một bước, đâm một nhát vào lưng lão ta.

-1200.

Một chỉ số mất máu bay lên. Thanh máu gần một triệu đó của Ngao Bái, hoàn toàn không thấy nhúc nhích.

“Đệt mợ, phòng ngự cao như vậy sao?”

Một kiếm đâm trúng, khiến Phương Đông Chưa Tỏ sững sờ

Đâm một dao sau lưng người chính là kỹ năng sở trường nhất của hắn ta, từ trước đến nay chưa từng thất thủ, nhưng hiện giờ đâm một kiếm vào lưng Ngao Bái, lại chỉ đánh ra được chút sát thương này, thực sự khiến người khó tin.

Trong lúc ngạc nhiên nghi ngờ, Phương Đông Chưa Tỏ lại đâm một kiếm vào lưng lão ta.

-1100.

So với kiếm đầu tiên, lại thấp hơn một chút.

Ba kiếm.

Bốn kiếm.



Phương Đông Chưa Tỏ đâm nhiệt tình.

-1000.

-900.



Sát thương mà Ngao Bái phải chịu càng lúc càng ít.

“Tiểu nhân bỉ ổi, vậy mà lại đâm lén sau lưng lão phu!”

Lúc này, Ngao Bái cũng khó chịu rồi.

Tuy rằng bị đâm vào người không đau, nhưng lại không chịu nổi sự ghê tởm, Ngao Bái tức giận chửi một tiếng, trở tay vung một cái tát về phía Phương Đông Chưa Tỏ.

Phương Đông Chưa Tỏ thấy thế, không nói hai lời, vội vàng vận nội lực, chặn trường kiếm trước người mình.

Nhưng sau khi một bàn tay của lão ta rơi xuống, hắn ta mới được trải nghiệm cái gì gọi là BOSS dòng lực tay.

“Keng!” một tiếng, trường kiếm của Phương Đông Chưa Tỏ gãy thành đôi, chưởng lực của Ngao Bái vẫn chưa dứt, vỗ thẳng lên ngực hắn ta.

“Phụt!”

Phương Đông Chưa Tỏ phun máu, bay ngược ra sau, lăn xa ba, bốn mét…

-3759.

Thanh máu trên đầu hắn ta giảm thẳng xuống một nửa.

“Đậu mòe!”

Một bạt của Ngao Bái khiến Phương Đông Chưa Tỏ lạnh hết cả sống lưng.

Mẹ nó chứ, công kích và lực phán định của lão già Ngao Bái này cũng khủng khiếp quá rồi.

Cùng lúc đó, Phương Đông Chưa Tỏ cũng liếc mắt nhìn Vương Viễn, nhìn xong càng tôn kính hơn. Đụ, hóa ra khi đánh nhau hòa thượng này đúng chuẩn một con quái vật.

“Cẩn thận chút! Đây là BOSS loại hình lực tay đấy, ngươi đỡ gì mà đỡ, phải né biết chưa?”

Bấy giờ một tin nhắn của Vương Viễn truyền tới.

Người chơi theo trường phái thân pháp muốn đối phó với BOSS loại hình lực tay thì phải có kỹ xảo cao hơn mới được, Phương Đông Chưa Tỏ muốn chơi trò cứng đối cứng như Vương Viễn hiển nhiên là còn chưa tự nhận thức được vị trí của mình, không biết tự lượng sức.

“Đã biết!!!”

Phương Đông Chưa Tỏ gửi tin đáp lại, đóng khung trò chuyện xong, ánh mắt hắn ta lại tập trung lên người Ngao Bái.

Vũ khí đã bị gãy, hắn ta không thể làm gì khác hơn là móc thanh chủy thủ chuôi vàng do hoàng đế Khang Hi tặng ra, tiến lên trước một bước lẻn ra sau lưng Ngao Bái, hai tay đồng thời dùng lực, đâm một nhát thật bình thường vào lưng lão ta.

-21.145

Cú đánh bất ngờ lần này có giá trị sát thương lên đến năm chữ số, thanh máu trên đầu Ngao Bái rõ ràng đã sụt một ô vuông nhỏ.

“Thì ra là vậy!”

Phương Đông Chưa Tỏ thấy thế thì đột nhiên ngộ ra, Ngao Bái này có chỉ số phòng ngự kinh người, phải dùng chủy thủ nhận được từ nhiệm vụ mới có thể thực sự làm lão ta bị thương. Chẳng trách hoàng đế Khang Hi lại cho hắn ta và Vương Viễn mỗi người một thanh, hóa ra chủy thủ mới là vật phẩm mấu chốt để giải quyết nan đề này.

“Đồ khốn!”

Ngao Bái bị đâm đau, quay người lại tính vỗ ngược một chưởng.

Thánh đấu sĩ sẽ không bị đánh trúng hai lần với cùng một chiêu thức!

Ngã một keo, leo một nấc, Phương Đông Chưa Tỏ phải chịu thiệt lần này khôn ra, không dám lấy chủy thủ đón đỡ nữa mà lộn mèo một cái về sau.

Công kích của Ngao Bái rất cao, lực phán định mạnh, nhưng tốc độ tấn công cũng thường thường, mới lộn một vòng mà Phương Đông Chưa Tỏ đã tránh thoát được bàn tay của lão ta.

Phương Đông Chưa Tỏ lăn mình xong, đột nhiên nghe bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Vương Viễn.

Cùng lúc đó, Ngao Bái bị hai tay Vương Viễn đập trúng, giật lùi về sau một bước.

Phương Đông Chưa Tỏ ngồi chổm hổm dưới đất nghe vậy, phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy chủy thủ, thuận thế đâm về trước.

“Phập!” một tiếng, chủy thủ cắm vào mông Ngao Bái.

-211.154

Một giá trị sát thương lớn nhảy lên trên đầu lão ta.

“A!!!”

Ngay sau đó Ngao Bái thình lình ré lên như lợn bị chọc tiết.

“…”

Phương Đông Chưa Tỏ rút chủy thủ ra, sau đó còn đặt dưới mũi ngửi thử, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

Vương Viễn thấy lực công kích của đồng đội đột nhiên tăng mạnh thì nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Phương lợi hại lắm, ngươi đâm vào chỗ nào của lão ta thế?”

“Hậu môn!” Phương Đông Chưa Tỏ nắm chặt chủy thủ, trong giọng nói nghe ra chút ngại ngùng.

Dù là một người chơi chuyên nghiệp thích đâm thọt sau lưng kẻ khác nhưng Phương Đông Chưa Tỏ cũng có điểm mấu chốt của bản thân, chuyện như thọt vào đít người khác thế này nói ra rất ngại miệng.

“Trâu bò!”

Vương Viễn thán phục giơ ngón cái với hắn ta.

Vương Viễn vẫn luôn cho rằng Phương Đông Chưa Tỏ chỉ là một người thích đâm sau lưng, chứ đâu ngờ tới hắn ta còn có sở thích đặc biệt thế này.

“Ta giết ngươi!!!”

Trong thời gian hai người tám nhảm, đau đớn trên người Ngao Bái đã giảm bớt, giá trị thù hận lập tức tập trung hết vào Phương Đông Chưa Tỏ, lão ta xoay người, bắt đầu tấn công như điên.

Phương Đông Chưa Tỏ dĩ nhiên không dám cứng đối cứng với Ngao Bái như Vương Viễn, vội vàng lùi về sau né tránh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận