Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1387: Thuyết phục Đoàn Chính Thuần

“Ừm…” Vương Viễn trầm ngâm một lúc.

Người Mông Cổ quá hung hãn, Đại Tống có yếu đuối đến đâu, tốt xấu gì cũng là quốc gia giàu có số một thế giới, sức mạnh quân sự chỉ là hơi yếu hơn nước Liêu và Kim một chút mà thôi.

Người Mông Cổ tiến thẳng về phía nam, không hề có đối thủ, Đại Tống bị đánh chỉ có thể dựa vào thành trì, chống cự và đấu tranh một cách khổ sở, với đối thủ mạnh mẽ như vậy, một loại quốc gia nhỏ như Đại Lý hoàn toàn không ở cùng một thế giới.

Ngay cả nước Liêu, cũng còn lâu mới là đối thủ của người Mông Cổ.

Cho dù nước Liêu đồng thời khởi binh cùng với Đại Lý, cũng chưa chắc có thể giúp đỡ được Đại Tống quá nhiều.

Loại chuyện đánh nhau này, hiển nhiên không thể ngại có nhiều trợ thủ.

Còn nữa, binh lính Mông Cổ diệt Đại Tống xong, tiếp sau đó chính là dẹp yên thiên hạ, ngăn cản thiết kỵ của Mông Cổ, cũng không phải là trách nhiệm của một mình Đại Tống, mà những quốc gia khác đều cùng hợp tác mới là chuyện hợp tình hợp lý.

Như vậy Tiêu Phong khởi binh mới càng sảng khoái hơn.

“Ta biết nên làm thế nào rồi!”

Được Điều Tử nhắc nhở như vậy, trong lòng Vương Viễn lập tức lại có suy nghĩ khác.

Người xưa nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, câu nói này không hề sai một chút nào cả.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Vương Viễn rời khỏi Tuyệt Tình cốc, chạy thẳng tới Đại Lý.

Trong rất nhiều thế lực, Đại Lý là nhỏ nhất, cũng dễ nói chuyện nhất, trong tay Vương Viễn lại có lệnh bài của Đoàn Chính Thuần, hiển nhiên sẽ bắt tay vào từ Đại Lý.

Trong hoàng cung Đại Lý, Đoàn Chính Thuần đang ăn hoa quả một cách thảnh thơi, nhìn cung nữ khiêu vũ ở trước mặt. Từ sau khi lão già này thừa kế hoàng vị, cuộc sống gia đình càng ngày càng dễ chịu.

“Hoàng gia, Nam Viện đại vương nước Liêu đến!”

Đúng lúc này, cung nhân ở ngoài cửa chạy vào thông báo một tiếng.

“Nam Viện đại vương nước Liêu?”

Nghe đến cái tên này, Đoàn Chính Thuần hơi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã nhớ ra Nam Viện đại vương nước Liêu này chính là Vương Viễn.

Nói thật, Đoàn Chính Thuần cũng vô cùng ghét Vương Viễn giống như hắn không thích mình vậy, tên hòa thượng chó này lòng dạ độc ác, không ít lần khiến mình phải chịu thiệt, lại còn giết chết hai đứa con gái của mình, nên Đoàn Chính Thuần hoàn toàn không muốn gặp hắn.

Nếu Vương Viễn dùng danh hiệu đồ đệ đứng đầu của Huyền Từ, thì chắc tám phần Đoàn Chính Thuần sẽ nói mình không có ở đây, kêu Vương Viễn cắt đứt liên hệ từ đây.

Thế nhưng không ngờ, suy nghĩ của Vương Viễn lại tinh tế đến vậy, vậy mà lại dùng danh hiệu Nam Viện đại vương, Đoàn Chính Thuần không dám đắc tội với nước Liêu, không muốn gặp cũng không được, vì thế chỉ đành nói: “Mau mau mời vào.”

“Ông chủ Đoàn rất chịu chơi đấy! Ta còn tưởng ngươi không muốn gặp ta cơ!”

Đoàn Chính Thuần vừa dứt lời, Vương Viễn đã giơ lệnh bài của y, xông vào trong cung.

Đoàn Chính Thuần giật nảy mình, vội vàng đứng dậy đón tiếp: “Không ngờ là Nam Viện đại vương của Đại Liêu tới thăm, không thể tiếp đón từ xa, vẫn mong thứ tội…”

“Được rồi được rồi được rồi!” Vương Viễn phất tay, bảo: “Hòa thượng ta xưa nay không thích những lễ nghi phiền rườm rà này, lão Đoàn, chúng ta cũng không cần vòng vo tam quốc nữa, ta nói thẳng vào vấn đề luôn, ta tới tìm ngươi có việc.”

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Nếu Vương Viễn đã nói như vậy rồi, Đoàn Chính Thuần cũng không che giấu sự chán ghét của mình đối với hắn nữa, mà trợn trắng mắt, hỏi.

“Mượn chút đồ ấy mà!”

“Đồ gì?”

“Binh!” Vương Viễn đáp.

“Ta…” Đoàn Chính Thuần muốn sụp đổ.

Hòa thượng này thật đúng là chẳng thay đổi một chút nào hết, vẫn không khách sáo như cũ, vậy mà lại chạy tới chỗ mình mượn binh. Binh là thứ gì, có thể dễ dàng cho mượn như vậy sao? Ai biết tên hòa thượng này mượn binh đi làm gì chứ?

“Không có!” Đoàn Chính Thuần từ chối một cách quả quyết.

“Thực ra cũng không tính là mượn, chính là tới bàn bạc một chuyện với ngươi.”

Thấy thái độ của Đoàn Chính Thuần kiên quyết như thế, Vương Viễn đột nhiên nghĩ tới lời nói của Điều Tử, vì thế bắt đầu lừa lọc: “Lẽ nào ngươi chưa nghe nói gì sao? Binh lính Mông Cổ đã tiến về phía nam rồi, bây giờ đang vây công thành Tương Dương.”

“Nghe nói rồi, chuyện này có liên quan gì đến Đại Lý chúng ta?” Đoàn Chính Thuần đáp.

“Liên quan lớn ấy chứ!” Vương Viễn nói: “Đại Tống là một bức tường chắn cuối cùng của thiên hạ, nếu như Đại Tống không còn thì Đại Lý các ngươi sẽ còn sao?”

Đoàn Chính Thuần nói: “Đại Lý chúng ta là nước nhỏ, người Mông Cổ sẽ không bắt chúng ta làm gì.”

“Nước nhỏ càng không có nhân quyền… không có sự che chở của Đại Tống, vậy Đại Lý các ngươi có thể ngăn chặn được người Mông Cổ sao?” Vương Viễn nói: “Người Mông Cổ cũng không ngại nước Đại Lý nhỏ, người ta đi xâm chiếm thuộc địa, thuận tiện vòng một vòng, Đại Lý các ngươi đã biến thành đất phong của một Vạn Hộ rồi, nếu ngươi khoanh tay ngồi nhìn, vậy ngay khi Đại Lý bị vây công, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Đại Lý.”

“Cái này…”

Bị Vương Viễn lừa dối như vậy, trong lòng Đoàn Chính Thuần quả thực có chút sợ hãi, nhưng binh quyền là vũ khí của hoàng quyền, làm sao có thể cho người ngoài mượn được.

Thấy Đoàn Chính Thuần bắt đầu do dự, Vương Viễn trực tiếp xuất phát từ chỗ yếu hại của y: “Ngươi còn do dự sao? Ngươi có biết người Mông Cổ hung hãn thế nào không? Đợi Đại Lý các ngươi bị diệt rồi, vậy vương phi và các bà vợ đó của ngươi đều sẽ bị mấy ông chú Mông Cổ chơi trước… ngươi cứ đợi mọc sừng đi! Mông Cổ có đến hàng trăm ngàn nhân mã… nghe cho rõ đây, không chỉ có người, mà còn có cả ngựa nữa nhé…”

“Vớ vẩn!” Đoàn Chính Thuần tức giận vỗ bàn: “Ngộ Si đại sư, lời này của ngươi có phải quá đáng quá rồi không?”

Đoàn Chính Thuần nghe xong lời này thì rõ ràng rất sợ hãi.

“Vậy vẫn không quá đáng bằng người Mông Cổ!” Vương Viễn cười tủm tỉm, đáp.

Đoàn Chính Thuần nói trong sự bất mãn: “Các hạ là Nam Viện đại vương nước Liêu, nước Liêu binh hùng tướng mạnh, muốn giúp thì cứ giúp là xong, sao lại cần đến một nước nhỏ như Đại Lý ta?”

Vương Viễn lừa dối: “Người bình thường đều có trách nhiệm đối với sự hưng vong của thiên hạ, người Mông Cổ thế lớn, binh của một nước Đại Liêu chúng ta, cũng không thể giúp Đại Tống hoàn toàn đánh lùi Mông cổ được, ngoại trừ nước Đại Lý ra, ta còn liên lạc với binh lính của nước Kim và Tây Vực, đến khi đó mọi người cùng nhau khởi binh, hiển nhiên có thể đánh lùi người Mông Cổ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận