Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1112: Loạn Sở Vương

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cảnh Xuân Rực Rỡ hiển nhiên biết Sở Vương muốn tạo phản, nhưng lúc này vẫn còn ném ra một câu, vừa nhìn đã biết là lão lõi đời quanh năm lăn lộn trong chốn làm việc, lãnh đạo nói chuyện như cứt nhưng lão vẫn đưa lối thoát tới cho.

“Ôi!”

Sở Vương thở dài một tiếng trước tiên, sau đó đáp: “Con dân Khiết Đan ta sống trong đất Bắc Man nghèo nàn suốt một thời gian dài, vốn không bì được với Trung Nguyên giàu có và đông đúc, nếu có minh quân thánh chủ thì dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, nhưng đương kim thánh thượng tàn bạo vô năng, lại làm điều ngược lại, khiến Đại Liêu ta ngày một suy bại, thân là Sở Vương, ta nhìn mà thấy đau trong lòng.”

“Phi!”

Trong lòng Vương Viễn thầm nhổ toẹt một bãi nước bọt.

Thằng khốn nạn này mở miệng khép miệng toàn lôi dân chúng ra làm cái cớ, nhưng thực ra còn không phải vì bản thân hay sao? Y làm hoàng đế, thì dân chúng Đại Liêu sẽ có cuộc sống tốt hơn hiện tại sao?

Cho dù là Gia Luật Hoằng Cơ hay là Sở Vương, đều không quan trọng đối với dân chúng, mà không có những kẻ bóc lột này mới là điều quan trọng nhất.

Sở Vương ngồi lên ghế cao, tuôn một tràng giang đại hải những lời nói suông một cách rất lưu loát, lên án mạnh mẽ vài tội trạng lớn của Gia Luật Hoằng Cơ, bày tỏ thái độ mình làm hoàng đế sẽ trị quốc an bang bình thiên hạ thế nào.

Khi nói chừng được nửa tiếng rồi, tổng kết lại bằng ba từ là lời sáo rỗng, Vương Viễn nghe qua có hơi buồn phiền.

Đám người Đông Hoàng, và Tà Đế đều mang vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Đây chỉ là chơi trò chơi mà thôi, nếu là dân chúng Đại Tống thì có lẽ mọi người còn có thể bận tâm một chút, nhưng ai quan tâm đến sự sống chết của dân chúng Đại Liêu các ngươi chứ, ngươi ở nơi này ba la bô lô cái gì, còn phí lời như vậy nữa, thì Vương Viễn sẽ giúp Gia Luật Hoằng Cơ bình định ngay.

Duy chỉ có Cảnh Xuân Rực Rỡ là có hứng thú, cứ cách vài phút là lại nhấp một ngụm trả, vẻ mặt đầy nhiệt tình.

“Là một nhân tài.”

Đây là lời Vương Viễn đánh giá về Cảnh Xuân Rực Rỡ, có thể nghe mấy thứ nhạt nhẽo như vậy ra được cảm giác như nghe Bình thư, từ đó có thể thấy lão cũng không phải là người tầm thường, ít nhất thì cũng là một người nghe rất tốt.

...

Không biết có phải Sở Vương đọc thuộc lòng đến mệt rồi không, hay là do miệng lưỡi khô khốc, lại cảm giác được vẻ mất kiên nhẫn của mấy người Vương Viễn, sau khi nói liên miên lải nhải thêm vài phút, cuối cùng cũng dừng lại, nói ra một câu nói khô khan nhất suốt hơn nửa tiếng đồng hồ tới nay, đó là ta muốn lật đổ sự thống trị của Gia Luật Hoằng Cơ, để mình làm hoàng đế.

“Phù!”

Mấy người Vương Viễn thở dài một hơi, không hẹn mà cùng lau mồ hôi trên trán.

Một câu nói có thể nói xong chuyện, vậy mà lại kéo dài hết nửa giờ, thủ đoạn lừa thẻ thời gian trò chơi của công ty Long Đằng thật đúng là càng ngày càng thấp.

...

Cùng với một câu nói cuối cùng của Sở Vương được nói xong, mấy người Vương Viễn đồng thời nhận được nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Loạn Sở Vương”, cấp bậc nhiệm vụ “Kinh Thiên Động Địa”, có nhận hay không?]

“Kinh Thiên Động Địa!”

Mấy người Vương Viễn nhìn thấy cấp bậc nhiệm vụ này đều nhíu mày lại.

Kinh Thiên Động Địa chính là cấp bậc nhiệm vụ cao nhất trong trò chơi, thường xuất hiện trong nhiệm vụ hoạt động cỡ lớn, hoặc là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cho dù là độ khó hay là độ hiếm có, đều là số một trong trò chơi.

Thực ra khi biết Sở Vương muốn tạo phản, trong lòng mọi người cũng đã có sự chuẩn bị, dù sao thì tạo phản cũng không phải là một chuyện đơn giản, độ khó nhiệm vụ chắc chắn sẽ không thấp, nhưng Sở Vương dám tạo phản, chắc chắn là có sự chuẩn bị của mình hơn nữa cha y lại nắm binh quyền trong tay, cho dù việc tạo phản có khó, thì độ khó cũng sẽ không quá cao.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ, vậy mà [Loạn Sở Vương] này cũng là nhiệm vụ cấp bậc [Kinh Thiên Động Địa].

Những nhiệm vụ cấp bậc Kinh Thiên Động Địa phần lớn đều là hoạt động lớn, ví dụ như bao vây Tương Dương, phòng thủ Trường An, hoặc bảo người chơi giết cao thủ tuyệt đỉnh.

Từ lúc Vương Viễn chơi trò chơi này đến nay đã nhận được mấy nhiệm vụ thuộc cấp bậc này rồi, thí dụ như giết Yến Long Uyên, giết Tiêu Phong, v.v…

Tỷ lệ thành công thế nào mọi người cũng biết rồi đấy, ngoại trừ Bao Vây Thành Tương Dương ra thì những nhiệm vụ còn lại đều thất bại cả.

Cho dù là Bao Vây Tương Dương, cũng nhờ hơn một triệu người chơi đương đầu với thế tiến công chính của quân Mông Cổ mà Vương Viễn mới thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Từ đây có thể suy ra độ khó của nhiệm vụ cấp bậc Kinh Thiên Động Địa.

Vương Viễn với thực lực khủng khiếp như vậy mà tỷ lệ thành công còn thấp đến đáng thương, huống chi là những người khác?

Nhiệm vụ Loạn Sở Vương này e rằng cũng là một nhiệm vụ chiến tranh quy mô lớn. Sáu người mà dám nhận nhiệm vụ thì chẳng khác nào dâng đầu chịu chết cả.

Người chơi đều rất thực tế, có thể hỗ trợ tạo phản nhưng nhất quyết không đi chịu chết.

“Không biết hiện tại Vương gia có bao nhiêu binh mã?” Cảnh Xuân Rực Rỡ xét cho cùng cũng là người chơi lâu năm, suy nghĩ khá chu toàn.

“Chuyện này thì không cần phải lo lắng!” Sở Vương đắc ý nói: “Cha ta là Nam Viện Đại Vương của nước Liêu, tổng quản binh mã thiên hạ.”

“Hmm…”

Mọi người lại rơi vào trầm tư.

Mọi người thực sự không có kinh nghiệm đi tạo phản, nhưng dù chưa từng làm thì cũng có kiến thức sơ sơ.

Mấy loại chuyện kiểu này chả nhan nhản trên ti vi kìa, thấy nhiều rồi thì đại khái cũng hiểu hơn chút.

Muốn tạo phản quan trọng là cần binh mã, kế đó là quân lương… nếu bấy nhiêu cũng không có mà đã muốn tạo phản thì đúng là không biết xấu hổ.

Nam Viện Đại Vương tổng quản binh mã thiên hạ, như vậy binh mã và lương thực khẳng định không thiếu. Theo lý mà nói, loại nhiệm vụ kiểu “mọi sự đủ cả, chỉ thiếu gió Đông” này hẳn sẽ không có độ khó cao như vậy, chẳng nhẽ có nhân tố khác ảnh hưởng đến tiến trình nhiệm vụ?

Vương Viễn cau mày, suy tư nói: “Vương gia, Nam Viện Đại Vương có đồng lòng với ngài không?”

“Dĩ nhiên có rồi!” Sở Vương nói: “Y là cha ruột của ta đó! Y không đồng lòng với ta chẳng nhẽ lại đồng lòng với tên Gia Luật Hoằng Cơ kia?”

“Vậy thật kỳ quái!” Vương Viễn lại nói: “Chẳng nhẽ binh mã thiên hạ sẽ không phục ngài?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận