Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1405: Chiến thuật gây rối (2)

Thấy tình trạng này, Cao Thăng Thái đứng bên cạnh không ngừng than thở: “Nếu hôm nay chúng ta nhân cơ hội đánh lén thì nhất định sẽ khiến quân Mông Cổ tổn thất nặng nề cả hai mặt trận!”

Đạo lý này dĩ nhiên Vương Viễn hiểu, nhưng hắn biết Chu Nguyên Chương tuyệt đối không phải thùng rỗng kêu to, nếu y đã nói có đánh lén cũng không thắng nổi quân Mông Cổ thì chắc chắn sẽ không thắng được. Cao Thăng Thái nói cũng có lý đấy nhưng Vương Viễn lại lựa chọn tin tưởng Chu Nguyên Chương.

Không vì nguyên nhân nào khác cả, đơn giản là danh tiếng của Cao Thăng Thái trong lịch sử không lớn bằng Chu Nguyên Chương.

Thực ra đây chính là hai lựa chọn hệ thống đưa ra cho người chơi trong phó bản này, một là nghe Cao Thăng Thái hai mặt giáp công người Mông Cổ; hai là theo Chu Nguyên Chương, từ từ mài mòn sĩ khí quân địch, sau đó mới diệt gọn trong một lần.

Từ phân tích trên có thể nhìn ra, cả hai kế sách đều ổn nhưng tỷ lệ thương vong của cái trước cao hơn cái sau. Nếu Vương Viễn đã nhận chức nguyên soái thì phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của binh sĩ, giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất có thể.



“Đám liên minh xung quanh đến đây hóng hớt à? Sao chúng không đánh lén sau lưng chúng ta vậy?”

Doanh trại Mông Cổ.

Trong doanh trướng, Mông Kha đại hãn đang thắc mắc không thôi.

Thời điểm Vương Viễn truyền tống vào phụ bản, Mông Kha cũng nhận được tin tức của thám tử, có ba trăm nghìn quân đội các nước đang trú đóng cách doanh trại Mông Cổ không xa. Sau đó Mông Kha âm thầm bố trí phòng tuyến cẩn thận, chờ đợi liên quân đánh lén sau lưng.

Nhưng ai ngờ đợi cả ngày trời mà chẳng thấy bọn họ nhúc nhích khiến Mông Kha rất kỳ quái, theo lý thuyết thì không nên có sơ sót nào mới phải, chẳng lẽ chiến thuật của mình bị đối thủ nhìn thấu?

“Khả năng cao là bọn chúng muốn đánh úp doanh trại của ta!” Lúc này, một tướng lĩnh tuổi còn trẻ đứng lên phát biểu.

Tướng lĩnh trẻ tuổi kia không phải ai khác mà chính là ca ca của Triệu Mẫn – Vương Bảo Bảo…

Về phần tại sao Vương Bảo Bảo lại xuất hiện ở đây ấy hả? Quân đội của Khang Hi còn đến được thì sao y không được phép xuất hiện chứ?

“Đánh úp doanh trại?”

Mông Kha cười nói: “Định thừa dịp tướng sĩ ta mệt mỏi để tới đánh lén sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình! Truyền mệnh lệnh của ta xuống dưới, đêm nay canh phòng thật nghiêm ngặt vào!”

“Tuân lệnh!”

Vương Bảo Bảo nhận được mệnh lệnh xong bèn rời khỏi doanh trướng.

Cùng lúc đó, bên ngoài doanh trại quân Mông Cổ có mấy đội khinh kỵ binh âm thầm áp sát.

Cầm đầu đội quân là một hòa thượng cao to vạm vỡ, cưỡi trên lưng một con gấu bự có hai màu lông đen trắng đan xen. Bạn nghĩ đúng rồi đấy, người này chính là Vương Viễn.

Vi Tiểu Bảo ngồi sau lưng Vương Viễn nói: “Đại ca à, làm vậy có được hay không? Ta cứ cảm thấy sờ sợ sao ấy… Liệu người Mông Cổ có phòng bị trước không? Liệu chúng ta có chết không, bao nhiêu cô vợ của ta phải làm thế nào đây…”

“Ngươi phiền quá rồi đấy…” Vương Viễn muốn câm nín: “Ta đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Chúng ta tới đây không phải để đánh úp, mà là chơi đùa!”

“Chơi đùa?” Đến giờ Vi Tiểu Bảo vẫn không thể hiểu được mục đích của Vương Viễn.

Đợi tới khi đến gần đại bản doanh của quân Mông Cổ, Vi Tiểu Bảo lôi một cái ống nhòm ra nhìn về phía đối diện.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái hắn đã bị dọa sợ mất mật, hoảng hốt nói: “Đại ca… Thiết giáp trọng kỵ của bọn chúng đang canh giữ trong doanh trại kìa. Chúng ta có đi nữa không?”

“Thế hả? Vậy thì ngon! Ta biết ngay bọn chúng có chuẩn bị mà!” Vương Viễn nghe vậy không những không lo âu mà ngược lại còn ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng.

Sau đó hắn ra lệnh cho khinh kỵ quân Bát Kỳ: “Mọi người xông lên!”

Quân Bát Kỳ không có ai là NPC cả, dĩ nhiên không lo trước lo sau như Vi Tiểu Bảo, nhận được mệnh lệnh của Vương Viễn xong thì đồng loạt thúc ngựa tiến tới gần đại bản doanh của quân Mông Cổ.

“Tấn công tầm xa!!!”

Theo tiếng ra lệnh của Vương Viễn, quân Bát Kỳ giương cung lắp tên, nhắm về phía đại bản doanh quân địch.

“Kẻ địch đánh úp!!!”

Đúng vào lúc đó, chỉ nghe Vương Viễn quát to một tiếng, dùng nội lực hùng hậu truyền âm thanh ra xa, toàn bộ đại bản doanh Mông Cổ đều có thể nghe được tiếng gào của hắn.

“Giết!!!”

Nghe được tiếng hô hào của Vương Viễn, thiết kỵ Mông Cổ đã chuẩn bị ứng chiến từ sớm nhanh chóng lao thẳng ra ngoài doanh trại, tạo thành thế trận vọt về phía đám người Vương Viễn.

“Rút lui!!!”

Vương Viễn dứt khoát ra lệnh.

“Chạy nhanh!!!”

Chỉ thị thứ hai của Vương Viễn vang lên, quân Bát Kỳ quay đầu ngựa nhanh chân bỏ chạy.

Thiết kỵ Mông Cổ điên cuồng đuổi theo phía sau.

Nhưng bọn họ làm gì được quân Bát Kỳ đều là khinh kỵ chứ? Tốc độ di chuyển của khinh kỵ cực nhanh, thiết giáp trọng kỵ Mông Cổ giống như một cỗ xe tăng khổng lồ vậy, dĩ nhiên là không đuổi kịp rồi.

Thiên quân vạn mã lao đi ầm ầm, khí thế như sấm rền, nhưng lại chẳng chặn được một ai, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Bát Kỳ tới tới lui lui, đôi lúc còn dừng lại giễu cợt bọn họ nữa chứ.

Chẳng mấy chốc quân Bát Kỳ đã dụ thiết kỵ Mông Cổ đến một bãi đất trống ngoài đại bản doanh. Đúng vào lúc đó Vương Viễn ra lệnh: “Chạy hết tốc lực đi! Không được ngoái đầu nhìn lại!”

Tốc độ của quân Bát Kỳ được đẩy lên giới hạn cao nhất, thiết kỵ Mông Cổ vẫn bám riết sau lưng không tha.

“Phịch!”

Nhưng đuổi chưa được bao xa, đột nhiên vó ngựa của trọng kỵ binh bước hụt vào khoảng không, cả người cả ngựa mất thăng bằng.

Người ngựa rơi tọt xuống hố.

Chu Nguyên Chương từng nói, một chủ tướng chân chính là người có thể phát huy toàn bộ năng lực của binh lính đến mức tối đa.

Ngũ Hành Kỳ của Ma giáo mặc dù không mạnh bằng quân chính quy khi đối đầu trực diện trên chiến trường nhưng bọn họ lại có rất nhiều thủ đoạn.

Hố bẫy ngựa này chính là kiệt tác của Hậu Thổ Kỳ!

Trong hố còn được Duệ Kim Kỳ dựng thẳng đứng mấy thanh trường thương sắc bén, chỉ cần rơi xuống là khỏi sống luôn.

Theo trọng kỵ binh Mông Cổ đầu tiên ngã xuống hố, lần lượt có người thứ hai, thứ ba, nạn nhân trước nối tiếp nạn nhân sau không dứt…

Lực va chạm của trọng kỵ binh cực mạnh, quán tính tạo ra cũng lớn… dĩ nhiên khó mà phanh lại kịp.

Người phía trước rớt xuống, phía sau giật cương phanh lại, đợi khi người đằng sau phản ứng kịp thì đã đụng phải đồng đội rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận