Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 187: Rác rưởi, coi như cũng tạm được

Quả nhiên, sau khi thực lực của BOSS đạt đến cấp Quần Hiệp thì trí thông minh sẽ tăng lên rất nhiều, không giống như mấy con quái nhỏ tấn công ai đều dựa vào giá trị cừu hận, mà sẽ chuyên chọn người chơi dễ giết nhất để ra tay.

"Xong đời! Tiểu Linh chết mất!" Bôi Mạc Đình thấy Hầu Thông Hải xuất hiện ở phía sau Độc Cô Tiểu Linh thì giật nảy mình.

Hầu Thông Hải không hổ là BOSS cấp Quần Hiệp, đinh ba trong tay có uy lực mạnh mẽ.

Độc Cô Tiểu Linh là đệ tử Đường Môn còn là cơ quan sư, căn cốt cực thấp, làm sao có thể chịu nổi một đòn tấn công của Hầu Thông Hải.

Thân pháp của Độc Cô Tiểu Linh vô cùng cao, nhưng Hầu Thông Hải lại tấn công đằng sau lưng, sau lưng cô lại chẳng có mắt, đợi đến lúc cô kịp phản ứng thì đinh ba đã đâm đến.

"Ha ha!"

Nhưng Vương Viễn lại nói với vẻ xem thường: "Yên tâm đi, cô ấy không chết được."

"???"

Ngay khi Bôi Mạc Đình đang đứng hình thì Tống Dương vẫn đang đứng đằng sau đội ngũ giả bộ đánh đấm cho có khí thế đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay Độc Cô Tiểu Linh.

Độc Cô Tiểu Linh lảo đảo bị Tống Dương ôm vào trong ngực.

"Soạt!"

Đinh ba của Hầu Thông Hải sượt qua cánh tay Độc Cô Tiểu Linh.

"Tiên sư nó! Thật hay giả vậy? Trùng hợp đúng không?"

Bôi Mạc Đình vốn cho rằng Độc Cô Tiểu Linh chết chắc lại nhìn thấy cảnh này thì tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Ánh mắt y nhìn Tống Dương cứ như nhìn quái vật vậy.

Mấy người Bôi Mạc Đình tự cho là mình hiểu rất rõ Tống Dương, bởi vì ngay khi cô nàng mới cấp một đã được Độc Cô Tiểu Linh kéo vào Một Đám Ô Hợp ở thôn tân thủ.

Cô nàng này là người mới một trăm phần trăm.

Lần này khai hoang Hoàng Hà bang, nếu không phải Vương Viễn cứ khăng khăng mang theo Tống Dương thì kỳ thực mọi người không muốn dẫn cô đi cùng, chuyện lớn như khai hoang mà mang theo người mới thì không hợp lý lắm.

Cho nên trên đường đi, Độc Cô Tiểu Linh vẫn luôn bảo vệ Tống Dương, không cho cô nàng ra tay. Cô nàng này cũng rất ngoan ngoãn, ở yên trong đội ngũ, thậm chí còn không nói một câu, giống như không tồn tại.

Nhưng ai biết, vào thời khắc mấu chốt Tống Dương chỉ khẽ vươn tay đã kéo Độc Cô Tiểu Linh từ bờ vực cái chết trở về.

Động tác của cô vừa chuẩn vừa nhanh, nghiễm nhiên đạt đến tiêu chuẩn của cao thủ đỉnh cấp, một người chơi nữ mới chơi mà có thể thừa cơ cứu được Độc Cô Tiểu Linh trong chớp nhoáng, chỉ có thể dùng từ “lừa gạt” để hình dung.

Thế nhưng đúng lúc này, sau khi đâm hụt một nhát, Hầu Thông Hải lại chuyển mình, thuận thế đâm thêm một nhát khác.

Tống Dương không chút hoang mang, đẩy Độc Cô Tiểu Linh sang bên cạnh, nghiêng đầu tránh khỏi đinh ba của Hầu Thông Hải, đồng thời chân đạp mạnh xuống phía trước một phát, đập vào ngực gã.

Đinh ba trong tay Hầu Thông Hải quá dài, sau khi bị Tống Dương giáp lá cà thì tấn công không được.

"Trúng!"

Tống Dương quát một tiếng, chập hai ngón tay phải lại đâm về phía tước, chọc thẳng vào hai mắt Hầu Thông Hải.

"Ối!"

Hầu Thông Hải kêu lên thảm thiết, tai trái cuống quýt buông chuôi đinh ba ra, bịt chặt lấy hai mắt.

"Dưới!"

Tống Dương mỉm cười, đá một cước dưới háng Hầu Thông Hải.

"Ấy da da..."

Hầu Thông Hải kẹp chặt hai chân, nhảy dựng lên.

Mấy người Bôi Mạc Đình thấy Tống Dương chỉ dùng hai chiêu đã đánh lui Hầu Thông Hải thì nhất thời toát mồ hôi lạnh.

"Hì hì hì! Thấy chưa?" Vương Viễn cười bảo: "Các ngươi còn coi cô nàng đó là người mới nữa không hả?"

"Ta mới là người mới, tất cả chúng ta đều là người mới!" Bôi Mạc Đình nắm chặt nắm đấm.

Má nó, một tài khoản nhỏ cấp mười dùng hai chiêu mà đã đánh lui BOSS Quần Hiệp cấp 30, lý nào lại vậy. Nếu Tống Dương mà là người mới thì những người khác tính là cái gì.

"Ngươi... Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi học võ học gì?" Độc Cô Tiểu Linh thấy Tống Dương ra tay hùng hổ như vậy thì hơi sửng sốt.

Hóa ra người mới mà mình bảo vệ chính là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

"Vừa rồi ta dùng Tiêu Dao Vô Tướng Chỉ, võ học trung cấp, rác rưởi!"

Tống Dương nhìn thoáng qua cột công pháp, hơi ngượng ngùng trả lời: "Song nội công Tiểu Vô Tướng Công của ta là hàng cao cấp, thuộc tính cũng tạm được..."

"Trung cấp rác rưởi?"

"Cao cấp cũng tạm được?"

Mấy người Một Đám Ô Hợp hít vào một ngụm khí lạnh. Bôi Mạc Đình quay đầu hỏi Vương Viễn: "Lão Ngưu, ngươi có thể đánh cô ta không?"

Chậc, hiện tại ở trong trò chơi, ngoại trừ những cao thủ gặp kỳ ngộ thì phần lớn người chơi vẫn còn học võ học cấp thấp, cô nàng này lại bảo võ học trung cấp là rác rưởi, đang nói tiếng người đó hả?

"Đánh đi! Thêm cả phần của ta nữa!"

Vương Viễn lệ rơi đầy mặt, cùng là người chơi mà sao chênh lệch lại lớn như vậy, không biết người chơi mới trước kia như thế nào chứ hiện giờ rất đáng ăn đòn.

"A a a!!!"

Hầu Thông Hải cũng được coi là một nhân vật có tiếng trên giang hồ, bây giờ lại bị một cô nương đá trúng háng, khuôn mặt vốn xanh của gã giờ càng xanh lét hơn.

Gã quát to một tiếng, vung mạnh đinh ba về phía Tống Dương.

Tống Dương vẫn là chỉ là một tài khoản nhỏ cấp mười, cảnh giới võ học thấp đến đáng thương, cô nàng dùng bản lĩnh trong hiện thực của mình còn có thể đánh thả diều với Hầu Thông Hải một chút, nhưng cứng đối cứng thì thuộc tính của Tống Dương vẫn còn kém xa.

Tống Dương tự biết đối thủ có thực lực mạnh mẽ, hai chân dịch chuyển, nghiêng người né khỏi đinh ba của Hầu Thông Hải trong chớp nhoáng, nhanh chóng sử dụng khinh công bay ra xa mấy mét.

Lúc này Bôi Mạc Đình và Đinh Lão Tiên đã đuổi tới, một kiếm một chưởng cùng nhau tấn công về phía Hầu Thông Hải.

Nhưng đinh ba trong tay Hầu Thông Hải lại cắm xuống mặt đất.

"Soạt!"

Cát trên mặt đất tung bay, hóa thành tường cát che chắn lấy Hầu Thông Hải.

"Bịch bịch!"

Hai tiếng trầm đục vang lên, đòn tấn công của Bôi Mạc Đình và Đinh Lão Tiên đập lên tường cát, Hầu Thông Hải không hề hấn gì.

Thấy đòn tấn công của mình bị cát ngăn cản, Bôi Mạc Đình và Đinh Lão Tiên nhất thời cùng sửng sốt.

"Quần Tà Vô Tung!"

"Vô Sắc Vô Tướng!"

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó lập tức cùng tung ra chiêu thức tấn công phạm vi rộng. Kiếm ảnh và chưởng ảnh che ngợp trời, bao phủ toàn bộ Hầu Thông Hải.

"Thiên Nữ Tán Hoa!"

"Nhất Thanh Cửu Đả!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận