Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 730: Cứ ném ám khí là được

Không khó để nhận ra, sau lần bị Vương Viễn chỉnh đốn, trong lòng Đạo Vô Hưu đã có bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.

Hắn ta nhìn Nhất Mộng Như Thị một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, kiếm đặt ngang trước ngực, bản thân không dám tiến lên nửa bước.

“Lão Đạo đang nghĩ gì thế? Sao không đánh đi?”

Kiếm Hàn Tây Bắc đứng dưới đài hét lên: “Sớm biết vậy ta lên cho xong, ta hứa sẽ không giết cô ta!” Gã hiểu rất tường tận về Nhất Mộng Như Thị.

“Bớt nói hai câu đi! Giữ chút mặt mũi hộ cái được không?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí nhìn không nổi nữa, liếc xéo Kiếm Hàn Tây Bắc, đồng thời chỉ tay ra ngoài sân.

“Ý? Sao ngươi không ra tay?”

Nhất Mộng Như Thị đúng là một cô nàng ngay thẳng, cô ta đã làm sẵn chuẩn bị để ăn đòn, thế mà Đạo Vô Hưu lại không nhúc nhích, bởi vậy mới lên tiếng hỏi với vẻ đầy kỳ quái.

“Có cạm bẫy?”

Đạo Vô Hưu nghe vậy lập tức căng chặt mắt, thầm lẩm bẩm trong miệng: “May mà ông đây cẩn thận.”

“Vậy ta không khách sáo nữa!”

Nhất Mộng Như Thị vung hai tay lên, chín độc châm bay thẳng đến trước mặt Đạo Vô Hưu.

“Thanh Tự Cửu Đả! Tuyệt kỹ phái Thanh Thành!” Không ngờ cô nương phái Ngũ Độc kia lại có môn công pháp ám khí này!” Ngàn Dặm Đào Hoa có kiến thức rộng rãi, liếc mắt đã nhận ra công pháp của Nhất Mộng Như Thị.

Ở trong mắt Đạo Vô Hưu, Nhất Mộng Như Thị chính là cao thủ thâm tàng bất lộ, dĩ nhiên không dám lơ là. Đối với mặt đám độc châm đang phóng đến, Đạo Vô Hưu lùi về sau nửa bước, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, cổ tay khẽ rung lên.

“Keng keng keng… (bỏ qua sáu tiếng keng nữa)!”

Chín độc châm theo tiếng va chạm mà rơi cả xuống.

“Kiếm pháp tuyệt lắm!

Trăm Ngàn Tửu Quán thấy vậy ngợi khen: “Một kiếm làm rớt chín độc châm, không hổ là cao thủ cấp cao!”

Dùng binh khí chống lại ám khí là một kỹ thuật có độ khó cao, ám khí càng nhỏ, độ khó càng tăng.

Nhất Mộng Như Thị sử dụng Ngưu Mao Châm, một loại ám khí vô hình, khả năng che giấu xuất sắc, nếu không có công pháp phụ trợ, cho dù là cao thủ, muốn dùng binh khí dạng đao kiếm đánh rớt nó một cách chuẩn xác cũng chẳng dễ dàng gì. Đạo Vô Hưu có thể dùng một kiếm chặn đứng chín cây độc châm, đủ để thấy tốc độ ra tay của hắn ta cực nhanh lại cực chuẩn, nghe khá rợn người.

“???”

Nhưng sau khi chặn lại toàn bộ chín độc châm của Nhất Mộng Như Thị xong, Đạo Vô Hưu lại mờ mịt không thôi.

Người trong nghề ra tay một cái là biết được hay không. Kiếm pháp của Đạo Vô Hưu mặc dù tinh xảo nhưng chỉ hắn ta mới hiểu rõ về mình, nếu gặp phải cao thủ ngang cấp phóng đồng thời chín chiếc châm độc, với năng lực của hắn ta cùng lắm chỉ đánh rơi được bốn năm chiếc mà thôi, số ám khí còn lại phải tránh mới được. Nên khi mới ra một kiếm đã chặn hết toàn bộ ám khí, chính bản thân Đạo Vô Hưu cũng khá bất ngờ.

Kết quả thế này chỉ có hai khả năng mà thôi, một là đối thủ quá yếu, hai là mình mạnh thôi rồi!

Dạo gần đây thực lực của mình có tiến bộ hay không, Đạo Vô Hưu so với ai khác đều biết rõ hơn nhiều, loại trừ đi thì chỉ còn mỗi khả năng là đối thủ quá yếu…

“Đậu xanh rau má!”

Đạo Vô Hưu mới kịp phản ứng lại đột nhiên có chút tức giận, cao thủ như mình lại bị một con gà chơi đùa, đúng là không thể nhẫn nhịn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đạo Vô Hưu tối sầm, lập tức nhấc kiếm xông về phía Nhất Mộng Như Thị.

“Ấy ấy, ngươi đừng tới đây!”

Nhất Mộng Như Thị sợ hết hồn, vừa la vừa không ngừng ném ám khí về phía Đạo Khả Đạo.

Với chút công phu mèo cào của cô ta thì làm gì được Đạo Vô Hưu chứ? Chỉ thấy trường kiếm của hắn ta rung lên, kêu “ong” một tiếng.

Nhất Mộng Như Thị trợn mắt há hốc mồm, bị cố định ngay tại chỗ.

Đạo Vô Hưu nhấc kiếm lên, kề sát Nhất Mộng Như Thị, đồng thời duỗi tay ra tóm lấy cổ áo cô ta, tay phải cầm trường kiếm kề vào cổ đối thủ: “Ngươi nhận thua đi, ta không muốn để người khác nói ta bắt nạt đàn bà con gái.”

“Bụp!”

Đạo Vô Hưu còn chưa dứt lời, Nhất Mộng Như Thị chợt tỉnh táo lại, bạn học Tiểu Mộng nhớ kỹ lời dạy bảo của Vương Viễn, không cần để ý đến những chuyện khác, cứ ném ám khí là được. Vì vậy cô ta coi không đếm xỉa đến mấy lời khuyên của Đạo Khả Đạo, móc ra một chiếc độc châm ném thẳng lên mặt hắn ta.

Công kích của chiếc độc châm này có hạn nhưng hiệu quả trào phúng lại có thừa. Đạo Vô Hưu giận dữ, nâng trường kiếm lên chém chết Nhất Mộng Như Thị.

Ván đầu tiên: Chiến đội Vạn Thánh Vô Cương thắng.

“Xoẹt!!!”

Khán giả thấy Đạo Vô Hưu ung dung tiễn Nhất Mộng Như Thị xuống sân bằng một nhát chém thì muốn hộc máu!

Hai bình luận viên cũng trợn mắt há hốc mồm.

Không nhắc đến chuyện hai bình luận viên xuất thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, riêng trong đám khán giả thôi cũng không thiếu người có mắt nhìn sâu sắc.

Thực lực của Nhất Mộng Như Thị rốt cuộc đến đâu, hiển nhiên không lừa được bọn họ…

Ngoại trừ lần phóng chín cây độc châm ra, cô ta không còn một ưu điểm nào cả, thân thủ tính ra chỉ mạnh hơn người chơi bình thường một chút, thậm chí còn chưa với tới hàng cao thủ.

Những chiến đội có thể tiến vào vòng đấu trên đỉnh Hoa Sơn đều phải cạnh tranh với vô số đội tuyển khắp cả nước, xông pha một đường mới lên được đây. Cho dù chiến đội Một Đám Ô Hợp có may mắn là một thành phần trong số đó thì với chút bản lĩnh kia bọn họ cũng không có khả năng đến được với đấu trường này.

Ban đầu khi thấy Một Đám Ô Hợp lựa chọn cứng chọi cứng với Vạn Thánh Vô Cương, mọi người còn tưởng chiến đội này có điểm đặc biệt, kết quả hóa ra lại yếu hết chỗ nói…

Đậu xanh rau má, chẳng lẽ bọn họ tới đây làm sôi động bầu không khí?

“Ha ha ha!”

Kiếm Hàn Tây Bắc cười vô cùng vui vẻ, chỉ Một Đám Ô Hợp bên phía đối diện mà cười vang: “Không biết bọn chúng đang nghĩ gì mà lại phái một đồ bỏ đi lên đài chứ?”

“Đúng vậy!” Đạo Vô Hưu cũng cảm thấy rất khó hiểu: “Hòa thượng kia lươn lẹo xảo trá, đồng đội của hắn sao có thể làm đám gà được? Chẳng lẽ toàn bộ Một Đám Ô Hợp chỉ có mình hắn là cao thủ thôi sao?”

“Không thể nào…”

Bạch Hạc Lưỡng Sí vuốt cằm nói: “Ván sau để ta lên quan sát!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận