Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1418: Cày thuê

Việc ở thành Tương Dương theo lý mà nói vốn không có bất cứ quan hệ gì với Quách Tĩnh cả.

Vương Viễn thủ vệ thành Tương Dương cũng là vì hắn tán thưởng nhân cách của Quách Tĩnh, là thật lòng muốn ra tay tương trợ thành Tương Dương, nhưng nhiệm vụ này lại xuất hiện một cách vô cùng khó hiểu.

Nếu không có nhiệm vụ, sau khi Vương Viễn mang binh đánh lui quân Mông Cổ thì trở về ngay là được, nhưng khi có nhiệm vụ, nhận thưởng là một việc hết sức bình thường, người trao thưởng hẳn phải là người giao nhiệm vụ là hệ thống mới đúng – chứ không phải Quách Tĩnh. Y là một vị đại hiệp vô tư vô lo, không nên gánh phần trách nhiệm này thay cho triều đình.

“Ngưu huynh... Ngươi cứ nói đi!” Quách Tĩnh thấy vẻ mặt này của Vương Viễn, cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, vì thế lập tức nói với vẻ dứt khoát: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có, ngươi muốn thứ gì ta sẽ cho ngươi thứ đó...”

“Ta muốn vợ của ngươi thì ngươi có cho không?” Vương Viễn âm thầm lẩm bẩm một câu. Quách Tĩnh nói chuyện có hơi vô trách nhiệm, lời hứa hẹn này cũng quá lớn rồi đó.

“Haizz, thôi bỏ đi! Vốn dĩ ta đến đây chỉ là để hỗ trợ, cũng không muốn phần thưởng gì của ngươi cả!”

Vương Viễn cũng không phải loại người tính toán chi li, đặc biệt là khi đối mặt với Quách Tĩnh, hắn lại càng không dùng được mấy thủ đoạn bỉ ổi. Trông thấy vẻ mặt chân thành của y, Vương Viễn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như làm không công cho hệ thống.

“Như vậy sao được!”

Nhưng ai biết sau khi nghe mấy lời này của Vương Viễn, Quách Tĩnh vẫn không từ bỏ, y nghiêm túc nói: “Nếu đã làm nhiệm vụ thì phải có phần thưởng, Quách mỗ được tướng sĩ kính yêu chính là vì tính cách thưởng phạt phân minh này!”

“Vậy ngươi có thể lấy ra thứ gì thì cứ đưa thứ đấy đi!” Vương Viễn cũng không ôm hy vọng gì lớn.

Nói thật thì Vương Viễn vô cùng vừa lòng với võ công của mình hiện giờ, nhìn chung người chơi trong thiên hạ tu luyện đến cảnh giới phi thăng độ kiếp, trên người cũng chỉ có vài bộ tuyệt học môn phái ít ỏi mà thôi.

Cho dù là Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ chuyên nghiệp, hiện giờ hắn ta cũng chỉ có bốn năm công pháp tuyệt học trên người.

Mà trên người Vương Viễn có tận ba bộ Cái Thế Thần Công (không tính Cầm Long Công tàn khuyết), ba bộ tuyệt học nội công, một bộ tuyệt học khinh công, ước chừng bảy bộ công pháp tuyệt học trở lên, như vậy thì làm gì có ai có thể địch nổi chứ. Bây giờ hắn muốn Quách Tĩnh đưa cho mình tuyệt học thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả...

Dù sao Quách Tĩnh cũng là một tên ngốc, công phu trên người thượng vàng hạ cám, Vương Viễn quả thật không nhìn trúng được thứ gì, cho dù có nhìn trúng thì cũng không phù hợp với bản thân.

“Chuyện này...”

Quách Tĩnh trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Cả đời Quách mỗ cũng không có quá nhiều vật ngoài thân, thứ đắc ý nhất chính là một thân công phu này. Quả thật dựa vào tư chất ngu dốt của Quách mỗ, cả đời cũng khó làm nên chuyện lớn. Sở dĩ ở phương diện võ học có nhiều thành tựu như vậy, ngoại trừ việc được các vị sư phụ dốc lòng chỉ bảo ra, Quách mỗ còn có ý chí kiên cường... Hết ngày đến đêm cần tu khổ luyện chưa từng lười biếng một phút một giây nào, nếu Ngưu đại ca không chê, Quách Tĩnh nguyện ý giúp ngươi một tay!”

“???”

Nghe xong những lời Quách Tĩnh nói, trên đầu Vương Viễn xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi: “Có ý gì?”

“Ngưu đại ca đã từng nghe qua từ “cày thuê” chưa?” Quách Tĩnh hỏi.

“Cày thuê!?” Vương Viễn nói: “Đây là từ của mấy năm trước rồi... Chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp ta tu luyện võ công?”

Từ “cày thuê” này từ đối với một người thích chơi game như Vương Viễn mà nói cũng không tính là lạ lẫm... Ở thời đại game online còn dùng chuột, cày thuê đã từng có thời kỳ phát triển vượt bậc, là nghề chính của những người chơi chuyên nghiệp.

Chẳng qua từ khi game online thực tế ảo được phổ biến khắp nơi, nghề cày thuê đã mất thị trường, dần dần biến mất khỏi thế giới trò chơi, không thể ngờ được đã nhiều năm trôi qua mà vẫn nghe lại được từ này, hơn nữa còn là từ trong miệng của một NPC.

“Không sai!”

Quách Tĩnh nói: “Mỗi vị cao thủ tuyệt đỉnh trên thế giới đều có kỹ năng đặc biệt của riêng mình, mà kỹ năng đặc biệt của ta chính là giúp các ngươi tu luyện công pháp! Chẳng qua mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.”

“Chuyện này...”

Vương Viễn ngây ngẩn cả người.

Mỗi cao thủ tuyệt đỉnh đều có kỹ năng đặc biệt của bản thân - Vương Viễn biết chuyện này, bởi vì hắn đã từng được tận mắt chứng kiến.

Lúc Vương Viễn ở Tư Quá Nhai, Phong Thanh Dương đã từng phô diễn kỹ năng đặc biệt của mình, giúp “Thể Hồ Quán Đỉnh” của Vương Viễn tăng thêm hai điểm ngộ tính. Hiện giờ Quách Tĩnh lại nói y có thể giúp mình luyện công pháp, Vương Viễn đúng là không dám nghi ngờ.

Ở trên người của cao thủ tuyệt đỉnh có xảy ra chuyện kỳ quái gì thì cũng đều hợp tình hợp lý cả.

“Ngươi không thủ vệ thành Tương Dương nữa hả?” Vương Viễn ngẩn người, hỏi.

“Ha ha!”

Quách Tĩnh xua tay nói: “Đại hãn Mông Kha đã chết, mấy năm tới người Mông Cổ chắc chắn sẽ không dám đánh xuống phía Nam, mấy việc như bố trí thành phòng thì đã có Dung Nhi ở đây, ta cũng không cần hao tâm tổn trí quá nhiều, tất nhiên là có thời gian giúp ngươi tu luyện công pháp! Không biết Ngưu đại ca có công pháp nào cần Quách mỗ luyện giúp không.”

“Việc này ấy hả...”

Vương Viễn suy nghĩ một lúc, sau đó lên tiếng hỏi: “Ngươi giúp ta tu luyện công pháp, vậy ngộ tính tính thế nào vậy?”

Vương Viễn vẫn vô cùng cẩn thận.

Quách Tĩnh là một kẻ có ngộ tính không cao, nếu là lúc trước, ngộ tính của Vương Viễn thấp hơn Quách Tĩnh, đương nhiên hắn sẽ không hỏi vấn đề này. Nhưng bây giờ Vương Viễn cũng là một kẻ thông minh có ngộ tính lên tới 30, tất nhiên là phải đề cập tới vấn đề này rồi.

Bởi vì có công pháp muốn tăng độ thông thạo thì cần phải có ngộ tính cao, có công pháp lại cần ngộ tính thấp, thậm chí có cả công pháp không liên quan gì đến ngộ tính.

Để Quách Tĩnh luyện hộ công pháp thì tất nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

Nếu để Quách Tĩnh luyện giúp Cầm Long Công – loại võ công yêu cầu phải có điểm ngộ tính hơn 40 điểm mới có thể tu luyện, như vậy chẳng phải là lãng phí cơ hội duy nhất này sao.

“Ta tu luyện thì tất nhiên là tính ngộ tính của ta rồi!” Quách Tĩnh thản nhiên nói.

“À...”

Vương Viễn đã hiểu, hắn lại hỏi thêm: “Vậy lúc ngươi luyện giúp, có phải ta sẽ không được sử dụng đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận