Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 139: Mọi người không có ý kiến gì chứ

Vương Viễn đột nhiên phát hiện người có tiền trong game đúng là không ít, chẳng trách lại có nhiều người vào trong game đãi vàng như thế.

“Đương nhiên rồi! nếu Ngưu ca không tin thì có thể bán cho ta, ta trả vàng!” Kiếm Lăng Vân muốn chuyển khoản luôn, cực kỳ gấp gáp muốn mua tấm da hổ của Vương Viễn.

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha rồi xua tay nói: “Bây giờ ta chẳng có thứ gì cao cấp, thôi bỏ đi.”

“Đúng là đáng tiếc.”

Thấy Vương Viễn không bán, vẻ mặt Kiếm Lăng Vân hơi thất vọng.

Vật phẩm thứ hai là cái sừng trên đầu Hổ Sơn Quân.

[Thiên Lôi Giác]: vật phẩm đặc thù

Tác dụng: thiên lôi là vật cực dương trong thiên địa, có thể diệt tà ma, có hiệu quả đặc biệt điều hòa âm dương.

“Thứ này...”

Mọi người đều hơi mơ màng về Thiên Lôi Giác này, hoàn toàn không hiểu nổi nó dùng để làm gì, mà phản ứng đầu tiên của Vương Viễn thì lại là: âm dương và hợp tán, chẳng lẽ là dùng để làm xuân được? đúng là tà ác...

Vật phẩm thứ ba có hình dạng rất kỳ quái, vừa dài vừa mỏng vừa cong, bên trên toàn là xước mang rô, sờ vào thì thấy nó cực kỳ sắc bén.

[Hổ Vương Tiên]: dược liệu hiếm có

Tác dụng: có thể dùng để ngâm rượu bổ.

Tất cả mọi người: “...”

Không ngờ trong trò chơi còn có một số thứ hiếm lạ kỳ quái.

Món thứ tư, [nội đan Hổ Vương], vật phẩm nhiệm vụ của Vương Viễn.

Món cuối cùng là một tấm lệnh bài to chừng bàn tay, màu đen nhánh, trên đó khắc một con mãnh hổ.

Mặc dù chạm trổ rất thô, nhưng lại sinh động như thật, khiến cho người ta có cảm giác đại xảo bất công.

“Đây là?”

Thấy cuối cùng Vương Viễn lấy ra tấm lệnh bài này, ánh mắt của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đã bị thu hút rồi.

“Ha ha!”

Vương Viễn mỉm cười, mở màn hình thuộc tính ra.

[Hổ Phù]: đạo cụ qúy giá.

Tác dụng: có thể đến chỗ quan phủ thành Lạc Dương, dùng lệnh bài này để đổi lấy trụ sở cho bang hội.

Giới thiệu: là một người không chịu thua kém trong giang hồ, làm sao có thể không có trụ sở thuộc về riêng mình.

“Hổ Phù!!”

Thấy thuộc tính của lệnh bài, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu không kiềm được kêu lên một tiếng, vẻ hưng phấn trên mặt không thể diễn tả bằng lời.

Trong [Đại Võ Tiên], có không ít bang phái, sau khi người chơi lên cấp 10, chỉ cần tiêu một món tiền là có thể thành lập bang phái, nhưng từ trước đến nay gần như không có trụ sở bang phái.

Nguyên nhân chủ yếu chính là trụ sở bang phái cần được quan phủ phê duyệt, đó không phải thứ có thể mua được bằng tiên, muốn xin lập trụ sở bang phái thì phải có [Hổ Phù]

Tất cả mọi người đều biết chỉ bó BOSS mới rơi [Hổ Phù], nhưng trong giang hồ có rất nhiều BOSS, ai mà biết được BOSS nào mới rơi, cho nên trước giờ vẫn chưa có ai có được Hổ Phù, trong game cũng không có bang phái nào có trụ sở của riêng mình.

Trong game, bang phái phải tạo dựng hư danh, chuyện gì cũng phải giành vị trí thứ nhất, như thế thì mới có thể thu hút nhiều người chơi vào bang phái của mình hơn.

Có trụ sở bang phái hay không là tiêu chuẩn trực quan nhất để đánh giá thực lực của một bang phái.

Vào giai đoạn mà tất cả mọi người phải thuê nhà trong thành để làm việc, người đầu tiên có trụ sở bang phái của mình thì sẽ được tất cả mọi người chú ý.

Tam Sát Trang chỉ là một bang hội nhỏ, tính cả Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu thì bang hội có mỗi bốn cao thủ, những người khác đều là vài tên tép riu lôi ở thôn Tân Thủ về, bây giờ cần một thứ có thể làm rạng danh bang phái.

Bang phái đầu tiên có trụ sở, có thể khiến một bang phái nhỏ vô danh trở thành bang phái số một, đến lúc đó sẽ thu hút vô số cao thủ gia nhập.

Từ đó có thể thấy, tấm Hổ Phù này có ý nghĩa rất lớn với Tam Sát Trang.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu biết được Rừng Hổ Gầm có thể có Hổ Phù, cho nên mới dốc toàn lực của bang phái để tìm đến đây, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, có thể tưởng tượng được lúc này Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu kích động đến mức nào.

Vương Viễn là một người độc hành, đến một nhóm nhỏ cũng không có, đương nhiên không thể hiểu được khát vọng của một bang chủ đối với Hổ Phù.

Thấy biểu tình của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, Vương Viễn không kìm được bĩu môi nói: “Chẳng phải một tấm lệnh bài rách thôi sao? Ngươi ra một cái giá đi là ta bán luôn.”

“Bán?”

Nghe thấy lời của Vương Viễn, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ở bên cạnh lập tức không vui, xụ mặt nói: “Bọn ta phát hiện BOSS này trước đấy.”

“Ồ? Ngươi nhìn thấy thì là của ngươi à?” Vương Viễn trau mày nói: “Vậy thì mẹ ngươi mà đi dạo phố thì chắc là ngươi có thêm bao nhiêu bố rồi.”

Ai nhìn thấy trước thì là của người đó, đây rõ ràng là logic của lưu manh, trong thế giới thực không thể thực hiện được, trong game thì càng không.

Đúng là không biết tự lượng sức mình, hơn nữa vốn dĩ Hổ Sơn Quân là nhiệm vụ BOSS của Vương Viễn, cho dù nó chỉ là BOSS bình thường thì cũng là ai giết được của người ý, không có bản lĩnh còn muốn chiếm lời, đây là cái tố chất gì đây.

Nói lý lẽ thì từ đầu Vương Viễn đã không thích Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, tên này ích kỷ gian trá, nhân phẩm cực kém, nếu không phải nể mặt người quen cũ thì vừa rồi lúc tiểu tử này động vào thi thể Hổ Sơn Quân, Vương Viễn đã giết hắn luôn rồi.

Bây giờ còn dám nói logic của lưu manh với Vương Viễn, Vương Viễn đương nhiên không thể có thái độ tốt với hắn.

“...”

Thấy Vương Viễn thô bạo như vậy, nhóm người Tam Sát Trang đều cúi thấp đầu, không có tên nào dám tiếp lời.

Đùa à, mọi người đã được chiêm ngưỡng sự tàn bạo của hòa thượng này, huống hồ Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đúng là không biết điều, cho dù là đồng đội của hắn thì có sao? Liều mạng với đại hòa thượng chỉ vì tên tiểu tử đó?

Đừng đùa nghịch nữa... Mọi người gia nhập vào Tam Sát Trang không phải để liều mạng vì Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, huống hồ đối đầu với tên hòa thượng này thì không phải liều mạng, mà là nộp mạng.

“Tiểu Lâu!” Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu thấy Vương Viễn hơi tức giận thì vội trừng mắt với Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ rồi nói: “Đừng phá đám, BOSS này do Ngưu ca đánh một mình, lấy tiền thì cũng là đương nhiên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận