Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1334: Rốt cuộc ta cũng kiếm được tuyệt học rồi

“Ha ha ha!”

Huyền Từ bật cười bảo: “Đúng mực, khiêm tốn, thận trọng, chưa từng tham danh lợi, con đã học được bảy phần từ sư phụ rồi đó! Thiếu Lâm tự có nhân tài như con đúng là may mắn, chỉ có con mới gánh vác được tương lai của Thiếu Lâm tự, là thế hệ sau tài giỏi làm rạng rỡ phái ta.”

“Không dám không dám!” Vương Viễn xua tay lia lịa: “Mấy ngày nay đệ tử vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, bỏ bê tu vi võ học. Hiện tại cao thủ Tiên Thiên của các môn phái trên giang hồ mọc lên như nấm, chút tu vi này của đệ tử nào dám nhận là thế hệ sau tài giỏi.”

“Cao thủ Tiên Thiên? Ha ha!” Huyền Từ khẽ mỉm cười nói: “Đồ nhi à, tập võ giống như học làm người vậy, mỗi bước để lại một dấu chân, học tốt kiến thức cơ bản mới có căn cơ vững chắc, không cần cố chấp với Tiên Thiên đâu.”

“Nói là vậy thôi!” Vương Viễn lên tiếng: “Với ngài ta là đệ tử thân truyền, nhưng trên mặt tu vi lại không bằng những đệ tử bình thường của môn phái khác, chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải làm hỏng uy danh của Thiếu Lâm tự sao? Đệ tử không để ý đến mấy chuyện đấy lắm, nhưng ngài là người đứng đầu Thiếu Lâm tự, đệ tử không đành lòng khiến ngài mất mặt.”

“Ha ha ha!”

Huyền Từ lại bật cười vui vẻ, nói với Vương Viễn: “Con đừng có vòng vo với ta nữa, muốn thưởng gì thì nói thẳng ra đi!”

“Hì hì!”

Vương Viễn cười khì bảo: “Ta còn mấy môn công pháp bản môn chưa luyện thành, xin sư phụ chỉ bảo thêm cho.”

“Ta biết ngay con có ý định này mà!” Huyền Từ cười híp mắt, sau đó lôi từ trong ống tay áo ra một quyển sách, đưa cho Vương Viễn rồi bảo: “Đây là võ học tâm đắc mà sư đệ Huyền Bi khi còn sống ghi lại, sau khi y viên tịch chính con là người đã tìm lại di vật của y, đây cũng xem như là duyên phận giữa hai người. Quyển sách này ta đưa cho con giữ.”

“Đa tạ sư phụ!”

Vương Viễn nhận lấy sách, chỉ thấy trên đó viết sáu chữ to “Đại Vi Đà Chử Chân Giải”.

“Ặc!”

Vương Viễn thấy đây là thực hiểu của Đại Vi Đà Chử thì hơi thất vọng, dẫu sao hắn rất hiếm khi sử dụng công pháp vũ khí, ngày thường hay dùng nhất vẫn là công phu quyền cước.

“Sư phụ chỉ cho ta mỗi vậy thôi sao? Ta đã cứu cả sáu môn phái lớn đó!” Vương Viễn bất mãn hỏi.

“Đừng nóng vội!”

Huyền Từ nói tiếp: “Đại Vi Đà Chử Chân Giải này chính là di vật sư đệ Huyền Bi để lại cho con, không tính là phần thưởng nhiệm vụ. Lần này sáu môn phái lớn gặp kiếp nạn, con có công cứu người nên nhất định phải thưởng hậu hĩnh. Ta cho riêng con một lựa chọn, có thể chọn một thực hiểu võ học trong bốn tuyệt học bản môn.”

“Này còn tạm được!” Nghe Huyền Từ giải thích xong, Vương Viễn mới yên lòng.

Phần thưởng võ học môn phái đều phát ngẫu nhiên, chuyện được lựa chọn phần thưởng rất hiếm có. Thế mà lần này Huyền Từ lại không chơi trò lừa bịp nữa, không những cho hắn một quyển tuyệt học mà còn cho cả quyền chọn lựa nữa.

Công pháp trên người Vương Viễn khá tạp, võ học bản môn Thiếu Lâm tự chỉ có sáu.

Đại Vi Đà Chử, Đại Kim Cương Chưởng, Nhất Phách Lưỡng Tán, Dịch Cân Kinh, La Hán Phục Ma Công và Kim Cương Bất Hoại Thần Công nữa. Ác Long Đào Tâm Trảo tuy được thăng cấp từ Long Trảo Thủ nhưng bản chất lại thuộc võ học phái Nam Hải.

[Kim Cương Bất Hoại Thần Công] là Cái Thế Thần Công, vượt qua cấp tuyệt học.

Đại Kim Cương Chưởng, Dịch Cân Kinh đã luyện thành, Đại Vi Đà Chử Chân Giải mới tới tay, hiện tại chỉ có Nhất Phách Lưỡng Tán và La Hán Phục Ma Công là chưa tu luyện đến tầng 10.

Nội công tu vi của Vương Viễn cực cao, nội công tuyệt học trên người rất nhiều, bàn về nội lực cộng thêm, La Hán Phục Ma Công chỉ góp cho đủ số, dùng điều hòa âm dương là chủ yếu. Giờ Vương Viễn học tập được Thái Huyền Kinh, hiệu quả của La Hán Phục Ma Công bị Thái Huyền Kinh đè lên. Ý nghĩa tồn tại của nó chỉ là giúp Vương Viễn tăng lên chút thuộc tính, không quá quan trọng.

Mà Nhất Phách Lưỡng Tán lại khác, môn công pháp này chỉ có một chiêu, là môn võ học gây lượng sát thương lớn nhất hắn dùng từ lúc mới chơi đến giờ, tầm quan trọng chỉ đứng sau Dịch Cân Kinh và Kim Cương Bất Hoại Thần Công, ngang với Đại Kim Cương Chưởng. Giờ nên lựa chọn phần thưởng là cái nào hiển nhiên không cần do dự nữa.

“Ta chọn Nhất Phách Lưỡng Tán!” Vương Viễn dứt khoát đưa ra quyết định.

“A di đà phật!”

Huyền Từ niệm một tiếng phật hiệu thật dài rồi nói: “Con cúi người lại đây!”

Vương Viễn chìa đầu về phía lão và chẳng hiểu mô tê gì.

Huyền Từ vươn tay phải ra đặt lên đỉnh đầu trọc lóc của hắn.

Vương Viễn chỉ chợt cảm thấy một cỗ nội lực dịu êm chảy vào đầu.

[Hệ thống thông báo: Võ học cấp cao Nhất Phách Lưỡng Tán của bạn đã tăng lên cảnh giới cao nhất, cảnh giới hiện tại là Nhất Đại Tông Sư…]

Nhất Phách Lưỡng Tán chỉ có một chiêu, tăng lên cấp cao cũng không thêm chiêu nào, chẳng qua là thuộc tính vọt lên gấp đôi.

Không hổ là võ học có sát thương mạnh nhất Thiếu Lâm tự, một chưởng này phối hợp sử dụng với Phật Pháp Vô Biên, e rằng không phải cao thủ tuyệt đỉnh trở lên thì khó mà đỡ nổi.

So với “Nhất Phách Lưỡng Tán” tăng lên một cách gây sốc, thức cuối cùng của “Đại Vi Đà Chử” lại khiến người ta đau trứng không thôi.

[Hộ Pháp Linh Sơn]

Chiêu cuối cùng cứng rắn vô cùng của Đại Vi Đà Chử lại là một chiêu thức phòng ngự. Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, lực phòng ngự vô địch thiên hạ, chiêu thức phòng ngự này hiển nhiên có hơi vẽ rắn thêm chân.

Song nó cũng không hoàn toàn vô dụng.

Chiêu thức phòng ngự của Vương Viễn dùng để bảo vệ bản thân, mà [Hộ Pháp Linh Sơn] lại có thể chuyển chiêu thức phòng ngự của mình sang cho người khác, mấy thuộc tính quên mình vì người nghe nó cứ giả trân sao ấy.

“Rốt cuộc ta cũng kiếm được tuyệt học rồi!!!”

Vương Viễn mới tăng hai môn công pháp lên cảnh giới cao nhất, trong kênh đoàn đội đã truyền đến giọng nói hưng phấn của Phi Vân Đạp Tuyết, trong giọng nói còn kèm theo sự nghẹn ngào, khiến người ta không khỏi đồng cảm trước sự kích động của hắn ta.

Chuyện này thật không dễ dàng gì mà!

Phi Vân Đạp Tuyết là người chơi hệ dubai đứng đầu trò chơi, vốn phải đứng trên đỉnh cao vời vợi mới đúng, đáng thương thay hắn ta lại vì một môn tuyệt học mà tốn biết bao nhiêu tiền của và thời gian, nay rốt cuộc cũng được như mong muốn. Cảm giác sung sướng khi giấc mơ thành hiện thực kia thật khó mà miêu tả thành lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận