Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1455: Nhạc Lão Tam đần độn

Vương Viễn đen hết cả mặt. Đám hào kiệt võ lâm này không được đọc nhiều sách, người đọc sách thì không thiếu tật xấu, thuyết âm mưu thế này sắp viết thành tiểu thuyết được rồi.

Tiêu Phong người ta bây giờ là thân phận gì, hoàng đế nước Liêu, ngôi cửu ngũ, độc bá phương bắc, ngay cả triều đình Đại Tống cũng phải sang nghị hòa... Người như thế sẽ mưu đồ một võ lâm Trung Nguyên nho nhỏ sao? Đừng xem mình quá quan trọng như thế.

Chớ nói Tiêu Phong có thân phận hơn người, cho dù hắn chỉ là một nông phu sơn dã, lấy thực lực của hắn, Tụ Hiền trang nhiều giang hồ hảo thủ như vậy còn suýt bị diệt sạch, thì đám đại sư chỉ có mã ngoài này, Tiêu Phong cũng khinh thường để ý tới.

Điều khiến Vương Viễn dở khóc dở cười là, cái thuyết âm mưu này còn là do người của Thiếu Lâm tự nói ra.

Thật sự khiến Vương Viễn quá mất mặt... Thế này cũng quá tiểu nhân rồi.

Huyền Từ là chưởng môn phái Thiếu Lâm, đương nhiên phải đích thân đón khách, lúc này đã bận tối mắt tối mũi... Vương Viễn sợ lão bị người ta ám hại, nên một tấc cũng không rời, theo thật sát sau lưng Huyền Từ, hộ pháp cho lão.

"Ngộ Si, ngươi không đi hỗ trợ tiếp đãi anh hùng thiên hạ, vì sao luôn theo chân ta?" Huyền Từ khó hiểu hỏi.

"Không phải do ta sợ ngươi chết à..." Vương Viễn trợn mắt khinh bỉ, có quỷ mới nguyện ý đi theo sau mông một lão già.

"Si nhi!"

Huyền Từ cười mắng một câu, không cần nhiều lời nữa, ám chỉ cho phép Vương Viễn làm vậy.

Lúc này, lại một tăng nhân tiếp khách từ ngoài cửa vào nói: "Đoàn hoàng gia của Đại Lý tới!"

Huyền Từ dẫn theo một đám tăng nhân tiến lên đón, Đoàn Chính Thuần đã dẫn theo tùy tùng đi vào đại điện.

Nhìn thấy Đoàn Chính Thuần và tôi tớ phía sau, Vương Viễn không nhịn được muốn cười. Lão già này đúng là sắc tâm bất tử, đến Thiếu Lâm tự mà vẫn không quên mang theo đàn bà. Tôi tớ bên người lão không phải ai khác, chính là mẹ vợ của Tiêu Phong - Nguyễn Tinh Trúc, bà ta dịch dung thành bộ dạng một người đàn ông, trốn được sự tra xét của người khác, lại không tránh khỏi mắt sáng của Vương Viễn.

Vương Viễn chưa từng thấy nam nhân nào có cơ ngực lớn quá mức như thế.

"Không thể ngờ Đoàn hoàng gia cũng từ vạn dặm xa xôi chạy tới! Thật vẻ vang cho kẻ hèn Thiếu Lâm tự này!" Huyền Từ tiến lên cảm thán.

"Phương trượng đại sư quá lời rồi!" Đoàn Chính Thuần nói: "Kỳ thật tại hạ tới là để tìm khuyển tử..."

Đoàn gia người ta là võ lâm thế gia, ngồi trên cái ghế đế vương Thiên Nam, tất nhiên là chướng mắt cái ghế minh chủ võ lâm hư danh này. Thiếu Lâm tự và Cái Bang, ai làm minh chủ võ lâm đều không có liên quan gì tới Đoàn gia.

Sở dĩ lão tới bái sơn, chính là vì tìm kiếm Đoàn Dự đã mất tích nhiều ngày.

Nói tới đây, Đoàn Chính Thuần mang vẻ mặt đau khổ nói: "Dự nhi của ta trời sinh tính tình bướng bỉnh quật cường, bị ác tăng Cưu Ma Trí kia bắt tới vùng Trung Nguyên, chỉ sợ đã gặp chuyện bất trắc!"

Uầy, Đoàn Chính Thuần quả thực là diễn xuất tốt!

Vương Viễn bĩu môi thầm nói: "Nếu không tận mắt thấy người nơi nơi ôm những người đàn bà khác nhau tiêu dao khoái hoạt, lão tử thực sự đã tin ngươi là người cha tốt... Ngươi mẹ nó tới Trung Nguyên làm cái gì, trong lòng không có tính toán sao?"

"Đoàn hoàng gia chớ lo lắng!"

Đúng lúc này, một tiểu hòa thượng từ trong chúng tăng đi ra nói: "Tam đệ kia của ta tinh thần tỏa sáng, sức khỏe vô cùng tốt!"

"???"

Vương Viễn nghe được giọng nói này, vội vàng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy hòa thượng kia lỗ mũi hướng lên trời, hai tai đón gió, không phải Hư Trúc thì là ai?

"Tam đệ? Hư Trúc tại sao ngươi lại ở đây?"

Vương Viễn không nhịn được kinh ngạc hỏi.

Lúc ấy, Hư Trúc đã được chính Phi Vân Đạp Tuyết đưa lên Thiên Sơn làm chưởng môn, vì sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở Thiếu Lâm tự.

"Đã về lâu rồi!" Hư Trúc nói: "Ngày ấy ta và tam đệ uống tới say mèm, kết nghĩa kim lan! Sau đó hắn rời đi, bảo là muốn đi tìm một cô nương..."

"Ha ha!"

Nghe được lời này của Hư Trúc, Nguyễn Tinh Trúc đang đóng giả tôi tớ bên cạnh Đoàn Chính Thuần, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

"Ha..!"

Mặt già của Đoàn Chính Thuần đỏ lên.

Tam công hộ vệ phía sau đều che miệng trộm cười.

Chúng tăng Thiếu Lâm cũng buồn cười.

Đoàn hoàng gia được người giang hồ gọi là Teddy hình người, ham mê này mọi người đều biết, không thể ngờ con trai sinh ra lại di truyền hoàn mỹ bản tính của lão.

"Phụ thân, con ở đây, lão nhân già ngài khỏe chứ?"

Đột nhiên, ngoài điện vang lên giọng nói của Đoàn Dự, thanh âm vừa dứt, một bóng người thoáng cái tiến vào điện, nhào vào trong lòng Đoàn Chính Thuần, chính là Đoàn Dự.

Sau khi chào hỏi Đoàn Chính Thuần, Đoàn Dự theo thứ tự chào hỏi Hư Trúc, Huyền Từ, Vương Viễn.

Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Vậy thì Mộ Dung công tử cũng không xa đây nhỉ."

Hành vi yêu đơn phương của Đoàn Dự Vương Viễn đã tận mắt nhìn thấy, nhưng Vương cô nương mà hắn ta để mắt thì lại thích thầm Mộ Dung Phục... Nghiệp chướng mà.

"Ha ha ha!"

Đoàn Dự xoa xoa gáy cười khờ.

Nhưng Mộ Dung Phục chưa tới nơi, thì ngoài cửa đã truyền tới một giọng nói âm trầm: "Mộ Dung công tử đang say mê ác đấu với Đinh lão quái, đợi giết được Đinh lão quái thì sẽ tới Thiếu Lâm tự cúi chào Như Lai."

"Đây là?"

Vương Viễn nghe tiếng mà nhíu mày.

Sắc mặt Đoàn Chính Thuần thì đại biến.

Cùng lúc đó, Đoàn Duyên Khánh dẫn theo đám người Nam Hải Ngạc Thần đi vào Đại Hùng bảo điện.

Chỉ nghe Nam Hải Ngạc Thần lớn tiếng hét lên: "Ha ha ha, đám lừa ngốc các ngươi mà cũng xứng làm minh chủ võ lâm sao, lão đại của chúng ta mới là..."

Lời còn chưa dứt, Nam Hải Ngạc Thần đột nhiên sửng sốt khi thấy được Vương Viễn đứng sau lưng Huyền Từ.

Này thì cẩu thả...

Vì thế Nhạc Lão Tam lập tức xoay người muốn rời khỏi.

"Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi đi đâu đấy?" Vương Viễn cười hỏi.

"Mụ nội nó! Cẩu sư phụ ở trên! Chịu một lạy của đồ nhi!"

Nhạc Lão Tam hùng hùng hổ hổ quỳ rạp xuống đất, dập đầu rầm rầm ba cái.

"Vị này là sư gia của ngươi!"

Vương Viễn chỉ Huyền Từ.

"Ta mẹ nó làm..." Nhạc Lão Tam muốn mắng người, nhưng vẫn thành thật quỳ xuống, lại dập đầu lạy ba cái nói: "Nhạc Lão Tam bái kiến sư gia!"

Sau khi đứng dậy, Nhạc Lão Tam chỉ vào Huyền Từ nói: "Con mẹ nó, ngươi dám làm sư gia của ta, có tin ta không để ngươi sống qua tối nay hay không hả?"

Mọi người: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận