Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1411: Quách Tĩnh học xấu

Cái gì gọi là người hành hiệp trượng nghĩa vì nước vì dân? Khi ấy Vương Viễn chỉ thuận miệng mà nói, nhưng một tiểu tử ngờ nghệch như Quách Tĩnh này lại dùng cả đời của y để giải thích ý nghĩa của câu nói này. Người như vậy, cho dù chỉ là một nhân vật hư cấu trong trò chơi, thì Vương Viễn cũng sẽ không bủn xỉn thể hiện ra sự tôn kính của mình.

“Hóa ra là Ngưu đại ca!” Quách Tĩnh nhìn thấy Vương Viễn, vội vàng đứng dậy, đi lên đón.

Từ cách xưng hô này không khó để nhìn ra, Quách Tĩnh là một người nhớ tình xưa, cũng không muốn giống như những người khác gọi Vương Viễn một cách tôn trọng là Ngộ Si đại sư, mà vẫn gọi hắn là Ngưu đại ca như cũ.

“Cảm ơn ngươi đã dẫn binh tới đây chi viện! Bằng không thành Tương Dương thật sự nguy trong sớm tối!” Sau khi hỏi han, Quách Tĩnh cảm ơn Vương Viễn một cách cực kỳ kích động.

“Người hành hiệp trượng nghĩa vì dân vì nước!” Vương Viễn phất tay, nói ra như thể chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể: “So với Quách nguyên soái ngươi trả giá cho muôn dân thiên hạ, thì toàn bộ hành động của tiểu tăng không đáng để nhắc tới.”

“Nào có nào có!”

Quách Tĩnh hơi đỏ mặt, bảo: “Ta cũng là ghi nhớ lời dạy bảo của Ngưu ca ngươi đối với ta năm đó thôi.”

Sau khi đôi bên khen ngợi nhau vài câu, Vương Viễn cũng không dong dài với Quách Tĩnh nữa, mà nói thẳng vào vấn đề: “Binh lính Mông Cổ đã rút lui rồi, tiểu tăng định cho liên quân tự về nhà của mình, không biết Quách nguyên soái có chuyện gì tìm ta?”

“Ôi…”

Quách Tĩnh nghe Vương Viễn hỏi như vậy, không nhịn được mà thở dài một tiếng, đáp: “Lính Mông Cổ đã từng càn quét thiên hạ, chỉ còn lại Đại Tống là vẫn chưa nuốt được, lần này bọn họ tiến về nam với khí thế kiên định không lay chuyển, sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.”

“Hửm? Ý của ngươi là, người Mông Cổ sẽ ngóc đầu trở lại bất cứ lúc nào sao?” Vương Viễn cả kinh.

“Đúng vậy!” Quách Tĩnh đáp: “Ngưu ca, ngươi không biết đâu, Phàn thành đã thất thủ rồi.”

“Chuyện này… thật không dễ xử lý!”

Quách Tĩnh vừa nói ra lời này, Vương Viễn vẫn chưa thực sự hiểu được hết ý nghĩa của việc này, bởi vì hắn hoàn toàn không biết Phàn thành có ý nghĩa gì đối với Tương Dương, nhưng Chu Nguyên Chương ở bên cạnh hắn, lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao cơ?”

Vương Viễn quay đầu nhìn Chu Nguyên Chương với vẻ mặt tò mò, có hơi khó hiểu.

Chu Nguyên Chương nói: “Đất Tương Phàn vốn dựa vào nhau tạo thành thế góc cạnh, không thể thiếu một thứ nào được! Không có Phàn thành, tuyến phòng thủ ở thành Tương Dương sẽ giảm xuống rất nhiều!”

“Không sai!” Quách Tĩnh gật đầu, hỏi: “Vị này là?”

“Tại hạ là Chu Nguyên Chương, từ lâu đã nghe đến uy danh của Quách đại hiệp!” Chu Nguyên Chương ôm quyền với Quách Tĩnh.

“Chu huynh đệ quả nhiên có cái nhìn độc đáo, vừa nhìn đã biết là nhân tài dẫn binh rồi!” Quách Tĩnh khen ngợi: “Vậy tình thế hiện tại, Chu huynh đệ chắc hẳn cũng nhìn ra được rồi đi.”

“Quá khen!” Chu Nguyên Chương cười ha ha, rồi nói tiếp: “Ý nghĩa của việc Phàn thành thất thủ, không chỉ là sự thiếu hụt về sức mạnh phòng thủ, mà còn là sự sai sót về phương diện chiến lược! Sở dĩ lính Mông Cổ không thể công hạ thành Tương Dương, chủ yếu là vì bọn họ từ xa mà tới, không có khu căn cứ, một khi lương thảo tiêu hao gần như không còn, bọn họ sẽ phải trở về trận địa phương xa để bổ sung. Lúc này Mông Cổ đã cướp được Phàn thành, vậy bắt được Tương Dương chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian!”

“Không sai!” Quách Tĩnh mang vẻ mặt u sầu.

Vương Viễn rốt cuộc cũng nghe hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Quân doanh chỉ là khu đóng quân, còn thành lũy mới là khu căn cứ. Trước đây khi Phàn thành còn, người Mông Cổ vây công thành Tương Dương, chỉ cần mọi người kéo dài được thì có thể đuổi được người Mông Cổ đi, nhân lúc bọn họ trở về bổ sung lương thảo mà hồi phục sức lực.

Nhưng bây giờ Phàn thành đã thất thủ, khu căn cứ của người Mông Cổ cách Tương Dương không quá trăm dặm, thời gian bổ sung đã rút ngắn lại rất nhiều. Thời gian thành Tương Dương tạm nghỉ cũng sẽ càng ngày càng ngắn đi, chỉ sợ còn chưa hồi phục sức lực thì lính Mông Cổ đã xông tới lần thứ hai rồi.

Sở dĩ Tương Dương thủ thành thành công, mà Quách Tĩnh vẫn mang vẻ mặt lo lắng, cũng chính là vì như vậy.

Lúc này, y lại nói: “Trinh sát tới báo, người Mông Cổ đã lấy Phàn thành làm cứ điểm, sửa lại công sự phòng ngự! Đợi khi công sự phòng ngự của bọn họ sửa xong xuôi, vậy thành Tương Dương có thế nào cũng sẽ không ngăn cản được.”

“Lẽ nào chúng ta cứ ở nơi này ngồi chờ chết hay sao?” Vương Viễn nói.

“Ngưu ca, ngươi có cách gì không?” Nghe thấy hắn nói lời này, Quách Tĩnh lập tức hỏi ngược lại.

Trong nháy mắt đó, Vương Viễn cảm giác như Hoàng Dung nhập vào.

“Chủ động tấn công!” Vương Viễn đáp.

Tuy rằng hắn không hiểu đánh giặc, nhưng hắn lại hiểu đánh nhau, giữa hai người, ngươi cứ một mặt phòng thủ lại không tấn công, chắc chắn sẽ không có cửa thắng.

Nhưng Quách Tĩnh có thể thủ ở nơi này nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện không hiểu đạo lý này, Vương Viễn vừa nói ra lời này, Quách Tĩnh cười thản nhiên, nói: “Ngưu đại ca, ngươi nghĩ người Mông Cổ đơn giản quá rồi!”

Tiếp đó y lại nói: “Từ xưa đến nay công thành đều cần sức mạnh gấp mấy lần thủ thành mới có thể hạ được, người Mông Cổ binh hùng tướng mạnh. Binh lính Đại Tống ta lại gầy yếu, chỉ dựa vào công sự phòng thủ của thành Tương Dương để đối chọi với đối phương, chớ nói là công thành, cho dù ở trên chiến trường đánh địch từ phía chính diện, chúng ta cũng không có xác suất thắng, lúc này ra khỏi thành, còn không phải là đúng như ý muốn của người Mông Cổ hay sao?”

“Vậy cũng chưa chắc!”

Vương Viễn nói: “Bây giờ người Mông Cổ vừa mới bại trận, lòng quân tan rã, chúng ta nhân cơ hội công thành, chưa chắc đã không lấy được Phàn thành.”

“Ừm! Ta hiểu!” Quách Tĩnh đáp: “Nhưng tóm lại thành Tương Dương vẫn cần có người bảo vệ!”

“Chúng ta đâu chỉ có mỗi tướng sĩ của thành Tương Dương!” Vương Viễn cười đáp.

“Vậy ta thay dân chúng thành Tương Dương cảm ơn Ngưu đại ca!” Quách Tĩnh vội vàng ôm quyền với Vương Viễn.

“?”

Vương Viễn đột nhiên ngẩn người, lập tức phản ứng lại được.

Đù! Con mẹ nó bị Quách Tĩnh bẫy rồi!

Không ngờ, thật không ngờ, một người mày rậm mắt to như Quách Tĩnh, vậy mà cũng có một mặt dơ bẩn như vậy.

“Tiểu Quách à… ngươi học thói xấu rồi…” Vương Viễn vô cùng cảm thán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận