Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 323: Vương Viễn có thù tất báo

Vương Viễn chơi trò chơi lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị một NPC trêu đùa, đã vậy NPC này lại còn là một người phụ nữ... Mặc dù Vương Viễn lấy được phần thưởng, nhưng trong lòng hắn vẫn cực kỳ khó chịu.

Cảm giác này giống như đánh nhau thua ở bên ngoài, sau đó về nhà được người lớn trong nhà làm cho một bàn đầy đồ ăn ngon, cho dù phần thưởng có tốt thì cũng không làm mất được cảm giác khó chịu khi bị thua.

“Lão sư, chuyện Mã phu nhân nói là thật sao?” Vương Viễn thở dài, mặt không cảm xúc nhìn Huyền Từ hỏi.

“Chuyện gì?” Huyền Từ thắc mắc.

“Là chuyện của Kiều Phong! Rốt cuộc thì thân phận của y là gì?” Vương Viễn cau mày hỏi.

“A di đà phật!”

Huyền Từ tụng dài một câu Phật hiệu: “Sao ngươi không đăng xuất rồi tự mình đi đọc nguyên tác?”

“Nhiều chữ như vậy, chỉ có quỷ mới muốn đi đọc.” Vương Viễn trợn mắt nói.

Bối cảnh của “Đại Võ Tiên” bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết của mấy trăm năm trước, đấy là còn chưa nói đến việc cuốn tiểu thuyết này đã có từ lâu khó tìm được tư liệu, trừ một số ít người có chuyên môn mới có thể tìm được bản gốc.

Xét về nguyên tác gần chục triệu chữ, những từ ngữ, câu văn trong nguyên tác đã có từ rất lâu thì có lẽ rất ít người hiện đại có thể đọc được.

Mọi người đều là người chơi, chơi trò chơi để giải trí chứ không phải để học, vì một nhiệm vụ mà gặm hơn chục triệu chữ, chuyện tốn sức như vậy chỉ có kẻ ngu mới đi làm.

Huống chi người thiết kế trò chơi cực kì gian manh, có nguyên tác ở đó, người làm ra trò chơi cũng không phải mù, tất nhiên là sẽ không làm giống hệt nguyên tác. Với cái tính cách thiếu đạo đức của người làm ra “Đại Võ Tiên”, có thể còn gài thêm hai cái bẫy ở phần tuyệt học trong nguyên tác, chuyên ăn hiếp fan nguyên tác.

Ít nhất là hiện tại, không có quyển tuyệt học nào xuất hiện dựa trên nguyên tác.

Vương Viễn là một kẻ cực kỳ lười, bình thường do không chịu học, không chịu luyện võ nên mới bị cha đánh, tên nhãi này không những không chịu thay đổi mà còn bỏ chạy, một kẻ khó dạy như vậy làm sao Huyền Từ có thể bảo hắn đi đọc nguyên tác chỉ bằng một câu nói được.

“Việc này phải nói đến ba mươi năm trước ở Nhạn Môn Quan...” Huyền Từ lắc đầu nói: “Tất cả những chuyện này đều là do lỗi của ta...”

Huyền Từ cũng không lừa Vương Viễn, ba mươi năm trước, vì sao lão lại đi tin một tin tức giả, giết cả nhà Kiều Phong, giao Kiều Phong cho một người nông dân nuôi dưỡng... Nói một cách đơn giản, đại khái nhất cho Vương Viễn nghe.

Vương Viễn nghe xong cũng không nói nên lời.

Không ngờ thân thế của Kiều Phong lại phức tạp như vậy, mới một tuổi đã bị người ta giết cả nhà, bây giờ vốn dĩ thân là người Khiết Đan lại làm bang chủ của bang phái đứng đầu Trung Nguyên, đúng là rất ly kỳ.

Chẳng trách một người phụ nữ bình thường như Mã phu nhân dám nhắm vào Kiều Phong, chỉ cần thân phận này của Kiều Phong bị lộ ra, sợ là trong Cái Bang sẽ không còn ai phục hắn nữa.

“Ta kêu ngươi đi lấy lại bức thư, chính là muốn giấu bí mật này mãi mãi, nhưng không ngờ là Mã phó bang lại chết oan chết uổng.” Huyền Từ thở dài nói: “Xem ra tất cả đều là ý trời.”

“Vậy bây giờ có cần ta đi giết Mã phu nhân để diệt khẩu không?” Vương Viễn vuốt cằm hỏi.

“Ha ha!”

Huyền Từ không tỏ rõ ý kiến mà cười nói: “Tên nhóc ngốc này, giết ả thì có ý nghĩa gì? Ngươi vẫn là nên suy nghĩ cẩn thận xem mình cần phải làm gì.”

“Hmmm...”

Lời của Huyền Từ khiến cho Vương Viễn một lần nữa bình tĩnh lại.

Thật vậy, Mã phu nhân là người gian xảo, trước khi vạch mặt Kiều Phong, chắc chắn bà ta đã chuẩn bị sẵn cho việc sẽ bị ám sát.

Huống chi Kiều Phong là người chính trực, dù sao Mã phu nhân cũng là chị dâu của y, vô duyên vô cớ mà giết bà ta sẽ khiến cho Kiều Phong khó xử.

Vì vậy phương pháp giết người đơn giản như vậy không thể giải quyết được vấn đề phức tạp này, để đối phó với người phụ nữ khôn khéo kia, bắt buộc phải dùng thủ đoạn nham hiểm khiến cho ả thân bại danh liệt thì mới được.

Nghĩ đến đây Vương Viễn bèn cười nhạt.

Thật ra không có nhiệm vụ gì, Vương Viễn có thể không thèm để ý đến những chuyện lộn xộn này của Cái bang... Nhưng mà chuyện này đầu tiên là liên quan đến Kiều Phong, hai là liên quan đến mặt mũi của Vương Viễn.

Từ lúc bắt đầu chơi trò chơi tới giờ, rất nhiều NPC lợi hại đã bị Vương Viễn xử lý, bây giờ Vương Viễn lại bị một người phụ nữ trêu đùa, với tính cách của hắn, không trả thù thì không thể nào nuốt trôi cơn tức này được.

Sau khi rời khỏi Đại Hùng bảo điện, Vương Viễn đi thẳng đến Lạc Dương, vừa định rời thành luyện cấp, đột nhiên thanh tin nhắn của Vương Viễn sáng lên.

Mở ra xem, là Mario gửi tin nhắn tới.

"Lão Ngưu, đang làm gì vậy, có trò hay này, có muốn tới xem không!"

Không hổ là môn phái ba phải nhất trong truyền thuyết, thông qua tin nhắn, Vương Viễn có thể tưởng tượng tên nhóc này đang âm thầm đâm sau lưng người khác như thế nào.

"Có trò hay gì?"

Vương Viễn không phải là người thích xem trò hay, nhưng hắn lại thích thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của... Giờ phút này không có việc gì làm, nghe nói có trò hay để xem, hắn không khỏi cảm thấy có chút hứng thú.

“Cái Bang nội loạn rồi!” Mario kích động nói: “Muốn tới thì nhanh lên, đến muộn sẽ không thấy trò hay nữa đâu!”

"Nội loạn?!!"

Khi nhìn thấy tin nhắn của Mario, trong lòng Vương Viễn không khỏi run rẩy.

Con mẹ nó, diễn biến cốt truyện nhanh như vậy sao?

Vương Viễn nghĩ rằng Mã phu nhân phải đợi Mã Đại Nguyên xuống mồ rồi mới có thể động thủ, nhưng ai biết lúc này thời gian mới trôi qua bao lâu chứ, vậy mà đã xảy ra chuyện rồi.

Có vẻ như sau khi trao chiếc quạt cho Mã phu nhân, có ai đó đã kích hoạt cốt truyện phía sau.

Tất nhiên, thế giới trò chơi không thể dựa vào lý trí. Miễn là cốt truyện được kích hoạt, nó vẫn sẽ tuân theo quy trình.

Nếu Mã phu nhân đã động thủ, đương nhiên Vương Viễn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn vội vàng hỏi Mario: "Ở đâu?"

"Vô Tích! Hạnh Tử Lâm!" Mario báo tọa độ rồi tiếp tục nói: "Ha ha, việc này cũng thật trùng hợp, ta đang uống rượu ở Tùng Hạc lầu trong thành Vô Tích, ngươi đoán xem ta đã gặp ai?"

"Không có thời gian để đoán!"

Vương Viễn đóng thanh tin nhắn lại, đi thẳng đến dịch trạm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận