Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1153: Lấy mạng đổi mạng?

Vương Viễn quay đầu lại, tóm lấy cái lư hương lớn gần đó, sử dụng [Thích Già Trịch Tượng Công] ném về phía Hồng An Thông đang “tẩm quất” Bàn Đầu Đà.

“Ầm!”

Hồng An Thông rên lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, quay đầu lại trợn mắt nhìn Vương Viễn: “Hòa thượng thối kia, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Chờ ta làm thịt tên này xong sẽ quay lại làm thịt ngươi!”

“Đậu mòe!”

Vương Viễn muốn chửi thề…

Uy lực của Thích Già Trịch Tượng Công được quyết định bởi sức nặng của ám khí. Chiếc lư hương kia ít nhất cũng phải nặng ba trăm cân, với tu vi của Vương Viễn hiện tại, người chơi bình thường mà dính phải cú vừa rồi chỉ có nước thành bùn nhão, còn NPC cấp cao da dày thịt béo đến đâu cũng phải thoi thóp gần chết.

Thế mà lão già lọm khọm Hồng An Thông này chỉ phun một búng máu, quả thực đã đổi mới nhận thức của Vương Viễn về cao thủ tuyệt đỉnh.

Bàn Đầu Đà biết kiểu gì mình cũng phải chết, gã gồng hết sức quát to lên: “Hòa thượng, ngươi mau đi đi! Lão nạp không sống nổi nữa!”

“Được rồi! Ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù cho ngươi!”

Vương Viễn thấy không thể cứu được Bàn Đầu Đà thì thôi không lằng nhằng nữa, chắp tay thi lễ với gã rồi xoay người tính rời đi.

“Ha ha ha!”

Hồng An Thông cười phá lên, tay phải dùng sức.

“Ầm!!!”

Mắt thấy Hồng An Thông sắp vươn tay chụp chết Bàn Đầu Đà, một tiếng nổ lớn thình lình vang lên ngay bên tai Vương Viễn.

Kế đó, một khẩu đại bác đen thùi xuất hiện trước cửa đại điện.

“Uỳnh!!!”

Cửa lớn bị đại bác bắn cho nát bấy, Vương Viễn mới chạy đến cửa đã bị pháo bắn bay ngược trở về.

Thân hình Hồng An Thông nhoáng lên, chân khí mới vận lên được nửa bị ngắt đứt.

“Phì phì phì!” Vương Viễn phun đất cát trong miệng ra, lớn tiếng mắng: “Cha tiên sư nhà ngươi nhá Thi Lang!”

Xem ra giờ là thời điểm Thi Lang hạ lệnh nã pháo oanh tạc đảo Thần Long.

“Uỳnh!!!”

Vương Viễn vừa mắng xong, một phát đạn nữa lại nã vào nóc đại điện, nóc nhà bị pháo oanh tạc thủng một lỗ to.

Trong đại điện bụi bay mù trời, Vương Viễn và Hồng An Thông bị chấn động đến ngã liểng xiểng.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Lại thêm ba tiếng pháo nữa vang lên, đạn pháo rơi xuống liên tiếp, đại điện tổng đàn Thần Long Giáo bị đạn đại bác oanh tạc thành một mảnh phế tích đổ nát.

Trong khu phế tích, Vương Viễn cả người đầy đất cát che chở cho Bàn Đầu Đà đang nằm yên bất động dưới đất, còn Hồng An Thông với tình trạng không khá khẩm gì hơn đang căm tức nhìn hắn.

“Người Thanh Đình do các ngươi dẫn tới, cơ nghiệp nhiều năm của Thần Long Giáo ta lại bị hủy hoại trong tay ngươi. Ta và ngươi quyết không đội trời chung!”

Hồng An Thông khàn giọng hét lên với Vương Viễn, khập khiễng nhảy về phía hắn, vươn tay ra tính chộp lấy hắn kéo theo chết chung.

Dẫu sao lão ta cũng sống đến từng này tuổi rồi, lấy mạng đổi mạng chẳng thiệt bao nhiều.

“Hử?”

Vương Viễn thấy Hồng An Thông định lấy mạng đổi mạng thì hai mắt sáng lên, không tránh không né giang hai tay ra, giống như định ồm chầm lão ta một cái vậy.

“???”

Hồng An Thông trông thấy hành động của tên hòa thượng kia trái ngược với suy nghĩ của mình thì sửng sốt không thôi.

Tên thối tha này bị sao vậy, chẳng nhẽ hắn cũng muốn đồng quy vu tận với ta?

Hồng An Thông vốn cảm thấy mình đang chiếm món hời lớn, nhưng Vương Viễn lại thuận theo khiến lão ta đột nhiên thấy mình phải chịu thiệt rồi.

“Này, ngươi có thể tôn trọng ta chút được không hả? Chết như vậy rất mất thể diện!” Hồng An Thông chất vấn đầy nghiêm túc.

“Yên tâm đi, ngươi sắp đến cả mảnh vụn cũng không còn, đảm bảo thể diện cũng chẳng có để mất!” Vương Viễn khẽ lộ ra nụ cười đầy tự tin.

“Uỳnh!!!”

Cùng lúc đó, lại một tiếng pháo gầm vang lên, một quả đạn pháo tiếp tục bay về hướng phế tích, Vương Viễn ôm chặt lấy Hồng An Thông hướng về phía đạn đang bay tới.

“Này này, hòa thượng ngươi còn trẻ! Chớ nghĩ quẩn như vậy, ngươi cũng không sống sót nổi đâu!” Hồng An Thông đột nhiên phát cáu.

“Hề hề!”

Vương Viễn cười khì, lao vào quả đạn pháo.

Sức công phá to lớn khiến thân thể Hồng An Thông nổ tan tành, hóa thành bột phấn. Trước khi chết, hình ảnh thoáng qua trước mắt lão ta chính là một vệt sáng vàng và nụ cười đắc ý của Vương Viễn vì đã đạt được mưu kế.

[Giang hồ thông báo: Giáo chủ Thần Long Giáo bị đại pháo Thần Vũ bắn chết, đến hài cốt cũng không còn! Năm môn chủ Ngũ Long Môn tàn sát lẫn nhau đồng thời bỏ mạng. Thần Long giáo bị tiêu diệt].

[Hệ thống thông báo: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ… Giang hồ lịch duyệt cộng… giá trị danh vọng cộng… Bạn đã thăng cấp, cấp bậc hiện tại là bảy mươi bảy…]



Hồng An Thông vừa chết, đội thuyền đối diện đảo Thần Long ngừng dùng pháo oanh tạc.

Vương Viễn không bị thương chút nào đứng giữa phế tích, trong tay là một viên đạn đen sì sì. Hắn cảm thán không thôi: “Thời đại thay đổi rồi… Đại pháo mạnh quá, Kim Cương Bất Hoại Thần Công của ta chỉ chống đỡ được một chốc… Tiếc là nhiều BOSS như vậy nhưng lại chẳng sót lại thi thể nào.”

Khẩu pháo vừa rồi oanh tạc hết đợt này đến đợt khác, đại điện tổng đàn của Thần Long giáo sắp bị bắn thành phế tích, thi thể của đám người Lục Cao Hiên cũng bị một đợt bom nổ bay.

Hồng An Thông còn đáng thương hơn, ngay cả cặn bã cũng không còn, một loạt thao tác dứt khoát này của Thi Lang khiến da đầu Vương Viễn tê dại, làm cho Vương Viễn hiểu biết thủ đoạn của hệ thống một cách sâu sắc.

Ngẫm lại, nếu không có tật xấu gì thì hệ thống có khi nào chịu thiệt thòi vậy đâu.

Sao có thể làm ra chuyện để NPC biết đánh nhau cho người chơi kiếm được lợi ích, nếu thi thể của con BOSS này không bị tiêu hủy mà vẫn để cho người chơi lần mò tìm kiếm, đó mới là BUG lớn.

Cho dù không tìm được thứ gì tốt thì thi thể cấp cao bán lại cho Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng là một khoản thu không nhỏ.

Thần Long giáo thảm rồi, cơ nghiệp nhiều năm bị một làn bom mang đi mất, Giáo chủ Hồng An Thông bị nổ thành từng mảnh nhỏ, các cấp cao gần như là toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình Bàn Đầu Đà.

Nghĩ đến Bàn Đầu Đà, Vương Viễn vội vàng xoay người, đi đến chỗ Bàn Đầu Đà rồi hỏi: "Ngươi không sao chứ? Nếu ngươi chết rồi thì ta có thể tìm trên thi thể…"

Tên Vương Viễn này luôn cố gắng để hạ thiệt hại đến mức thấp nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận