Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 103: Nhường ngươi đánh ta ba chưởng 1

Nhưng Vương Viễn cũng biết, sở dĩ mình có được tu vi hiện tại, đều là nhờ vào "Kim Cương Bất Hoại Thần Công". Nếu bị cho ra khỏi Thiếu Lâm tự trước khi xuất sư, thì võ học môn phái sẽ bị thu lại. "Kim Cương Bất Hoại Thần Công" chính là thần công cái thế, sẽ thật quá ngu đần nếu vứt bỏ võ học cái thế chỉ để học mấy môn công pháp cấp thấp kia.

"Cái đó..." Vương Viễn sờ sau đầu một cách lúng túng rồi đáp: "Ta đây đầu trọc, đương nhiên thoạt nhìn sẽ lớn như cái đấu rồi."

"Ta mặc kệ, nếu ngươi không bái ta làm thầy, ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Tôn Tam Bá!" Nhạc lão tam hung dữ nói.

"Không phải ngươi muốn một đồ nhi sao?"

Vương Viễn kéo Bôi Mạc Đình rồi nói: "Ngươi nhìn hắn xem, vừa đẹp trai lại vừa thông minh, nhận hắn làm đồ đệ đi."

Dù sao thì Bôi Mạc Đình trở về Hoa Sơn cũng không thể nhận được nhiệm vụ môn phái, vậy thà rằng đổi sang phái khác, còn hơn là xóa tài khoản đi.

Dù sao thì chưởng môn đều mang họ Nhạc, năm trăm năm trước là người một nhà, chắc chắn không khỏi cảm thấy quen thuộc.

"Ngươi nói linh tinh gì thế!" Bôi Mạc Đình nghe vậy thì cả kinh, vội vàng giãy khỏi ma trảo của Vương Viễn.

"Hắn á?"

Nhạc lão tam nhìn Bôi Mạc Đình từ trên xuống dưới, rồi bĩu môi khinh thường, nói: "Phái Nam Hải ta đều là hảo hán tử xuất sắc. Cái tên tàn phế bất nam bất nữ này, để ở đây đã thái giám còn tạm được!"

"Bất nam bất nữ?"

Vương Viễn nghe vậy thì cả kinh, sau khi sửng sốt một lúc lâu, ánh mắt mới rơi lên người Bôi Mạc Đình trong sự kinh ngạc.

Lẽ nào tên bạn thân này lại là kiểu "trên người không có cục thịt thừa"?

Đàn ông mà, vô cùng coi trọng nửa thân dưới của mình, sao dám cho người ta biết về chỗ riêng tư đó được.

Cho dù là trong game thực tế ảo, xảy ra loại việc này thì cũng rất khó để mở miệng, không dám nói với người ngoài.

Ở trước mặt NPC, Bôi Mạc Đình đã phải hứng chịu rất nhiều ánh nhìn kỳ quặc từ bọn họ, càng không muốn người chơi, đặc biệt là loại người chơi vô liêm sỉ như Vương Viễn này kỳ thị.

Nhưng hôm nay Nhạc lão tam lại nói ra bí mật bản thân tự cung để luyện kiếm ngay trước mặt bao nhiêu người, có thể tưởng tượng được tâm trạng Bôi Mạc Đình lúc này là như thế nào.

Ngoại trừ Vương Viễn đang ngồi thì tất cả đều là NPC, cũng không ít cao thủ như hai anh em Đoàn Chính Minh, Bôi Mạc Đình mặc một bộ đồ đỏ, về cơ bản thì có thể nhìn ra được giới tính của y. Nhưng NPC không hề giống với người chơi.

Chỉ cần không phải kẻ thiếu não như Nhạc lão tam, NPC cũng sẽ chỉ khinh thường ra mặt, nhưng sẽ không lắm miệng kể lể chuyện này sau lưng.

Nếu để cho người chơi biết được chuyện này... Chỉ sợ không bau lâu sau cả thiên hạ sẽ biết.

Đến lúc đó những người chơi khác sẽ nhìn Bôi Mạc Đình như thế nào?

"Nhạc lão tam, ông đây liều mạng với ngươi!!"

Thấy Vương Viễn cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn y, Bôi Mạc Đình càng nghĩ càng tức, trực tiếp rút kiếm ra, một kiếm đâm về phía Nhạc lão tam.

Con người khi đang nổi giận rất dễ đánh mất lí trí, Bôi Mạc Đình trút hết nỗi hận vào nhát kiếm này, không có bất kì hư chiêu gì, cứ thế đâm thẳng vào yết hầu của Nhạc lão tam.

"Là lão nhị!"

Nhạc lão tam nghiêm túc sửa đúng lời nói sai của Bôi Mạc Đình, tay giơ lên vỗ một chưởng vào thân kiếm của Bôi Mạc Đình.

"Bốp!"

Kiếm pháp của Bôi Mạc Đình khá kỳ lạ, nhưng tu vi nội công thì không ra sao cho lắm.

Nhạc lão tam kia lại có tu vi rất cao, nội lực vô cùng bá đạo, một chưởng đập vào thân kiếm, Bôi Mạc Đình đột ngột cảm thấy một luồng sức mạnh ập đến, toàn thân bị một chưởng của Nhạc lão tam làm cho mất thăng bằng, cả người và kiếm quay một vòng đưa lưng về phía Nhạc lão tam.

Tính tình Nhạc lão tam vốn bá đạo từ xưa tới nay, chưa từng để kẻ khác ra tay trước, sau khi tung một chưởng đánh Bôi Mạc Đình quay người, hắn ta lập tức bước lên một bước đuổi theo, đồng thời lại ra một chưởng nhắm nhắm thẳng vào tim Bôi Mạc Đình.

Lượng máu Bôi Mạc Đình không cao, chưởng lực Nhạc lão tam khủng bố biết bao. Trúng một chưởng này, chắc chắn Bôi Mạc Đình sẽ chết là không thể nghi ngờ.

Thật ra cho dù là Đoàn Chính Minh hay Đoàn Chính Thuần, tu vi cũng cao hơn Nhạc lão tam, đương nhiên có thể ngăn chặn được một chưởng này.

Nhưng mới vừa rồi cái miệng tiện của Bôi Mạc Đình khiến Đoàn Chính Thuần ghi hận trong lòng, không giúp Nhạc lão tam cho thêm một chưởng đã là tốt lắm rồi, đương nhiên sẽ không cứu y.

"A di đà phật!"

Ngay lúc này, Vương Viễn chợt bước tới phía trước chắn trước người Bôi Mạc Đình, đồng thời nắm tay thành hình chữ thập, nội lực xoay chuyển trên người, nhất thời một đạo kim quang bắn ra.

“Kim Cương Bái Tháp!”

Nhất thời Nhạc lão tam cảm thấy cơ thể như bị mất khống chế, chưởng lực hơi lệch sang một bên, cuối cùng đánh lên người Vương Viễn.

"Rầm!"

Một tiếng vang thật lớn, Nhạc lão tam cảm thấy như vừa đụng phải bức tường, cánh tay tê dại ghê gớm, không tự chủ được lui về sau hai bước.

Còn Vương Viễn thì ngay cả vạt áo cũng không nhúc nhích.

"Này!!!"

Thấy Vương Viễn đứng ra giúp Bôi Mạc Đình chắn một đòn, mọi người đều sửng sốt, không khỏi càng thêm tôn kính Vương Viễn vài phần.

Vì nghĩa quên mình, không hổ là cao tăng đắc đạo.

Mà sau khi mọi người thấy Vương Viễn không bị thương chút nào, tôn kính ngay lập tức biến thành tôn sùng.

Đoàn Chính Thuần cũng đã giao thủ với Nhạc lão tam, đừng nhìn tên này điên điên khùng khùng, tu vi võ học vô cùng khủng bố, ngay cả nội lực cũng không hề kém gì Đoàn Chính Thuần.

Nhạc lão tam là một người không biết nặng nhẹ, một chưởng này chắc chắn là xuất toàn lực. Vậy mà Vương Viễn vững vàng nhận một chưởng của Nhạc lão tam mà lông tóc lại không bị tổn hại chút nào. Tu vi như vậy khiến trong lòng mọi người không nhịn được mà sinh ra một sự kính sợ.

Ngay cả Mộc Uyển Thanh, người vẫn xem Vương Viễn là kẻ thù lớn nhất, cũng sợ hãi vô cùng, dưới đáy lòng có chút xao động.

Đương nhiên, bọn họ không biết “Kim Cương Bái Tháp” có hiệu quả bỏ qua sát thương. Ngay cả cao thủ đỉnh cao như Yến Long Uyên cũng không thể làm Vương Viễn bị thương, chứ đừng nói đến là Nhạc lão tam.

"Nhạc lão tam!"

Lúc này, Đoàn Dự trong đám người thấy vậy bèn giễu cợt: "Chỉ bằng tài nghệ này của ngươi, cho dù Ngưu đại sư có đứng yên ở đó cho ngươi đánh ngươi cũng đánh không nổi, còn muốn nhận người ta làm đồ đệ, còn biết xấu hổ hay không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận