Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1165: Vật phẩm nhiệm vụ của Trương Đại Tướng Quân

Có thể thấy, quà mà các môn phái mang đến tặng hầu hết đều là đan được riêng có tác dụng hỗ trợ tu luyện của mỗi nhà, bọn họ sẽ không tặng vật phàm tục nên nhiều nhất một hộp quà nhỏ là cùng. Nhưng Vương Viễn lại ôm đến một cuộn vải dài chừng hai mét, rộng một mét, bên ngoài bao rất lịch sự, so với quà của những môn phái khác thì nó quả thực rất khổng lồ. Đúng là kỳ dị mà!

“Một cuộn vải mà thôi!” Vương Viễn cười cười, đáp đúng sự thật.

“Vải? Thiếu Lâm tự chúng ta tặng cái đó hả?” Trương Đại Tướng Quân khó mà tin nổi.

Nói thật, vải vóc cũng tính là vật quý, nhưng mọi người đều là nhân sĩ võ lâm, có tặng quà đều tặng mấy thứ như đan dược, binh khí, bí tịch các loại, vải vóc so với tài nguyên tu luyện mà nói hiển nhiên thua kém hơn nhiều.

Tung Sơn Thiếu Lâm là võ lâm chí tôn, ai lại cầm một cuộn vải đến làm quà? Đúng là nói hươu nói vượn!

“Nó do ta tự bỏ tiền túi ra mua đấy!” Nghĩ tới đây Vương Viễn lại tức giận không thôi. Tự mình bỏ tiền ra mua quà tặng, chẳng nhẽ còn phải chọn linh đan diệu dược, thần binh tuyệt học gì đó à?

“Thế ngươi tặng cái gì?” Vương Viễn quay sang hỏi Trương Đại Tướng Quân.

“Ta… Này…” Trương Đại Tướng Quân khá khó xử, tựa hồ không muốn tiết lộ.

“Chúng ta là đồng môn, anh em như tay với chân, ngươi còn giấu ta làm gì?” Vương Viễn bắt đầu dụ dỗ.

“Cũng đúng!”

Trương Đại Tướng Quân lôi từ trong ngực ra một tấm cà sa đỏ như màu máu được xếp hết sức gọn gàng, quơ quơ trước mặt Vương Viễn rồi nói với giọng buồn bực: “Là thứ này đây… Hơn nữa sư phụ còn dặn đi dặn lại ta rằng, nhất định không được đưa cho người ngoài, phải tự tay tặng nó cho con rể Nhạc Chưởng môn mới được. Làm thế chẳng phải là khiến ta mất mặt sao?”

Nói tới đây, Trương Đại Tướng Quân thoáng ngừng rồi tiếp: “Mặc dù lễ vật này của ta cũng không được ổn lắm, còn là vật phẩm nhiệm vụ nên không thấy được thuộc tính, nhưng ít nhất cũng là một món trang bị… Vốn ta còn muốn thơm lây sư huynh, ai ngờ… Xem ra lần này hai chúng ta cùng khiến Thiếu Lâm tự mất mặt rồi.”

Quạ nào mà chẳng đen đầu.

Chẳng trách Vương Viễn vừa vào tên này đã vội hỏi tặng quà gì, hóa ra là muốn được nhờ từ hắn.

Nhưng đâu ngờ rằng Vương Viễn còn tặng quà mất mặt hơn cả gã.

Hòa thượng này có bẽ mặt cũng không bẽ mặt trước nhiều người, vì dẫu sao người Trung Quốc không có thói quen mở quà trước mặt khách.

Nhưng Trương Đại Tướng Quân thì xui xẻo rồi, lúc gã đi Hồng Diệp thiền sư còn đặc biệt dặn dò, nhất định phải tự tay giao áo cà sa cho con rể của Nhạc Chưởng môn, yêu cầu vậy rõ ràng là muốn gã mất hết mặt mũi đây mà.

Nhưng lúc Vương Viễn nhìn thấy áo cà sa trong tay Trương Đại Tướng Quân, hắn thầm giật nảy mình.

“Cà sa, lại là cà sa… Tại sao lại là cà sa, hay là cà sa từ Phúc Kiến.”

Kiểu cà sa này Vương Viễn đã nhìn thấy hai lần, một là trong tay Lâm Chấn Nam, hai là trong tay Bôi Mạc Đình.

Còn hai chiếc cà sa kia đem lại điều gì, đến giờ Vương Viễn vẫn cảm thấy có lỗi với Bôi Mạc Đình, dù rằng y đã vui vẻ chấp nhận hiện thực đó.

Giờ lại thấy một chiếc cà sa có kiểu dáng y hệt, nhất thời trong lòng Vương Viễn rối rắm không thôi.

Mẹ nó chứ, thứ này đúng là ác mộng đeo bám mà, thu một bộ lại lòi ra một bộ, bộ nọ tiếp bộ kia…

“Sư huynh, sao thế?” Trương Đại Tướng Quân trông thấy vẻ mặt của Vương Viễn thì kỳ quái hỏi.

“Đưa ta coi thử xem nào!” Vương Viễn chìa tay ra.

“Không được!” Trương Đại Tướng Quân lắc đầu nguầy nguậy: “Rời khỏi tay ta nhiệm vụ sẽ thất bại đó!”

“Có thể cho ta xem qua thuộc tính không?” Vương Viễn lại hỏi.

Trương Đại Tướng Quân gật đầu: “Này thì có thể.”

Vừa nói gã vừa chia sẻ thuộc tính của cà sa cho Vương Viễn xem.

[Cà Sa Của Hồng Diệp Thiền Sư]

Loại hình: Vật phẩm nhiệm vụ

Giới thiệu vật phẩm: Vật mang bên người của Hồng Diệp thiền sư, hình như chứa đựng bí mật gì đó.

“Chỉ có vậy thôi?” Vương Viễn thấy cà sa không phải Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không phải Tịch Tà Kiếm Pháp thì thầm thở phào một hơi.

“Đúng vậy… Sư huynh nghĩ sao?” Trương Đại Tướng Quân hỏi ngược lại.

Vương Viễn cười ha ha bảo: “Ha ha, không có gì… Ta còn tưởng nó là bí tịch võ công gì chứ.”

“Xì!”

Trương Đại Tướng Quân bĩu môi: “Nếu là bí tịch võ công thì tốt… Ta cũng đỡ phải làm mất thể diện Thiếu Lâm tự trước mặt nhiều người như vậy, haizzz…”

Nói tới đây, Trương Đại Tướng Quân lại buồn bực không thôi.

“Ô, đúng rồi!”

Vương Viễn giống như nhớ tới chuyện gì đó, vội hỏi Trương Đại Tướng Quân: “Ngươi tới đây sớm, kể cho ta nghe sao Lệnh Hồ Xung lại bị trục xuất sư môn vậy? Các ngươi có tận mắt chứng kiến không?”

“Có nhìn thấy này!” Trương Đại Tướng Quân nói: “Lệnh Hồ Xung lại say rượu, mới vừa rồi còn gây chuyện ở đây.”

“Gây chuyện ở đây?” Vương Viễn nhíu mày hỏi: “Chẳng trách lại bị trục xuất khỏi sư môn.”

Có mặt tại đây đều là nhân vật trọng yếu của các môn phái lớn trong võ lâm, cho dù Lệnh Hồ Xung có là đại đệ tử thủ tịch, người thừa kế tương lai của phái Hoa Sơn đi nữa thì trường hợp này vẫn nên trang trọng một tí mới phải.

Kết quả y nốc bao nhiêu rượu, say khướt lượn lờ trước mặt bao người, nhất định là làm trò cười cho người ta rồi.

Cho dù trở lại trước đây khi Nhạc Bất Quần vẫn còn đối xử tốt với Lệnh Hồ Xung, nếu y dám làm mất mặt phái Hoa Sơn ngay trước mặt quần hùng thiên hạ, ông ta chắc chắn cũng không dễ dàng tha thứ cho y chứ đừng nói chi hiện tại đã không muốn thấy mặt nhau.

Cũng đều vì phụ nữ cả… Đàn ông ấy mà, một khi khốn khổ vì tình sẽ không có tiền đồ gì cả, dĩ nhiên, khốn khổ vì tình này cũng chỉ là một bên đơn phương trao tình yêu chứ không phải lưỡng tình tương duyệt.

Thật ra Vương Viễn không cảm thấy Lệnh Hồ Xung bị trục xuất sư môn là chuyện gì xấu.

Tình cảnh của Lệnh Hồ Xung bây giờ chẳng khác mấy so với Bôi Mạc Đình lúc trước, bị Nhạc Bất Quần nhắm vào…

Tình huống này giống đi làm ở công ty tư nhân vậy đó, ngươi bị trưởng phòng nhắm vào thì ít ra vẫn còn đường sống, chỉ khi nào bị sếp tổng nhắm vào mới mất hết tiền đồ mà thôi. Giờ không đi chẳng nhẽ đợi người ta đến đá đít đuổi đi à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận