Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1446: Ba La Tinh học trộm

Ngày thường, bản thân mọi người có thể tùy tiện trêu chọc nhau là Thiếu Lâm tự không đủ cường lực, nhưng bây giờ bị người khác chỉ vào mặt nói, Thiếu Lâm tự mua danh chuộc tiếng, hữu danh vô thực, đương nhiên không ai vui vẻ cho được.

Chùa Thanh Lương là hạng tép riu ở đâu, mà dám ở chỗ này khẩu xuất cuồng ngôn.

Vương Viễn khẽ híp mắt không lên tiếng, hắn muốn xem thử, lão già khốn nạn này muốn phóng cái rắm gì.

Phương trượng Huyền Từ nói: "Cớ gì sư huynh lại nói ra lời ấy? Cao thấp của tệ tử, nếu có hành vi nào không đúng, kính xin sư huynh nói rõ. Có tội chịu phạt, có lỗi phải sửa. Một câu của sư huynh mạt sát danh dự mấy trăm năm của Thiếu Lâm tự, không khỏi quá đáng rồi."

"Hừ hừ!"

Thần Sơn thượng nhân nói: "Thiếu Lâm tự là nơi phật môn, chứ không phải nha môn quan phủ, vì sao lại giam giữ người khác? Chẳng phải là ỷ mạnh hiếp yếu sao?"

"Ha ha ha!"

Huyền Từ nghe vậy mỉm cười, hiển nhiên đã rõ ý đồ mọi người kéo đến đây.

Huyền Từ quay đầu nói với Huyền Tịch: "Huyền Tịch sư đệ, ngươi tới giải thích đi."

Huyền Tịch cất cao giọng nói: "Bảy năm trước, cao tăng Thiên Trúc - Ba La Tinh đi vào bản tự, bản tự đã dùng lễ đối đãi, nhưng Ba La Tinh đại sư lại mượn cơ hội xem kinh thư Phật học, mà học trộm võ học Thiếu Lâm trong Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự, tới khi phát hiện thì đã học xong ba môn tuyệt kỹ. Võ học Thiếu Lâm tuy bình thường không có gì hiếm lạ, nhưng phật hiệu khôn cùng, võ học đã có quốc giới, tất nhiên không thể truyền ra ngoài. Huống chi, trong giới võ lâm Trung Nguyên, học trộm võ học là điều tối kỵ, võ học trung thổ rơi vào tay Thiên Trúc cũng hậu hoạn vô cùng, đối với phật môn Trung Thổ hay phật môn Thiên Trúc đều là trăm hại không có một lợi. Cho nên, trải qua nhiều lần bàn bạc, Ba La Tinh đại sư bị lưu lại bản tự, nghiên cứu phật hiệu."

"Ồ?"

Vương Viễn nghe vậy thì nhìn Huyền Từ, lại nhìn Thần Sơn thượng nhân.

Trong lòng cũng suy nghĩ ý đồ tới đây của mấy người này.

Thần Sơn thượng nhân thì Vương Viễn có biết.

Người này thiên phú tuyệt hảo, nên tự đánh giá bản thân rất cao, chỉ là không có công pháp tốt, cho nên võ học dừng bước tại đây.

Năm đó người này tới Thiếu Lâm tự cầu học, chính là ham tuyệt kỹ Thiếu Lâm, cầu mà không được nên trong lòng sẽ có chấp niệm.

Triết La Tinh và Ba La Tinh kia đều là tăng nhân phiên bang Thiên Trúc, làm sao mà biết được Thiếu Lâm tự có võ học cao thâm. E là bị Thần Sơn thượng nhân chỉ thị, mới đến học trộm bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự.

Nếu không, lão Thần Sơn thượng nhân lòng dạ hẹp hòi kia, sao lại ra mặt cho người khác.

Lão chó chết này nhảy nhót ở đây, nhìn là đã biết không phải người tốt.

Huyền Từ khôn khéo cỡ nào, chỉ liếc mắt cũng nhìn thấu quỷ kế của lão.

"Ha ha ha!"

Huyền Tịch vừa dứt lời, Thần Sơn thượng nhân đột nhiên cười lên ha hả: "Vì sao không cho phép đệ tử thăm hỏi?"

"Nếu đã học võ học Thiếu Lâm, thì không thể tùy ý hắn chuyển giao cho người bên ngoài." Huyền Từ nói.

"Ha ha ha!"

Thần Sơn thượng nhân cười ha ha nói: "Thiếu Lâm tự quả nhiên cương quyết!"

"Nếu là võ học chùa Thanh Lương bị người học trộm, Thần Sơn sư huynh sẽ làm như thế nào?"

Huyền Từ thấy thái độ ngạo mạn của lão cũng không tức giận, chỉ thản nhiên hỏi.

Thần Sơn thượng nhân mỉm cười nói: "Võ công cao thấp là do tu vi của mọi người, quyền kinh kiếm phổ gì đó chỉ là thứ yếu. Nếu có vị anh hùng hảo hán nào có thể vào trong chùa Thanh Lương, trộm đi quyền kinh kiếm phổ của bản tự, lão nạp ngoại trừ tự nhận vô năng, thì làm gì còn lời nào để nói? Chẳng lẽ người ta coi trộm một chút võ học bản môn của ngươi, ngươi còn có thể lấy mạng người ta sao? Còn có thể đóng cửa nhốt người ta cả một đời sao? Khà khà, vậy thì quá nực cười rồi."

"Nói cho cùng..!"

Vương Viễn cười khà khà: "Một khi đã như vậy, thì Thần Sơn sư bá hãy lấy những bí tịch kinh điển kia ra chia sẻ một chút đi."

Vương Viễn đủ gian xảo, túm lấy lời của người ta, rồi dựa theo đó mà siết chặt, luôn luôn là thao tác thường ngày của Vương Viễn.

Thần Sơn thượng nhân này nói một phen cực đường hoàng, chả khác gì mấy anh hùng bàn phím trên mạng.

Cái bộ dạng, không phải chỉ là bí tịch thôi sao, nhìn xem thì thế nào, chẳng lẽ ngươi sẽ chết à, quả thực làm cho người ta phản cảm vô cùng.

Nếu lão đã nói xem cũng chả sao, Vương Viễn tất nhiên phải thỏa mãn lão.

"Đúng vậy, Thần Sơn sư bá, lấy ra xem chút đi.”

Tuy đám người Huỳnh Hoặc Thủ Tâm không thích Vương Viễn, nhưng càng phản cảm với Thần Sơn thượng nhân, thấy Vương Viễn chọc đểu, thì cũng không nhịn được hùa theo.

Trong nhất thời, ánh mắt của chúng tăng nhân trong Đại Hùng bảo điện đều nhìn về phía Thần Sơn thượng nhân.

Trong đó có ba phần khát vọng, bảy phần cân nhắc.

"Ngươi!"

Bị Vương Viễn chơi một vố, Thần Sơn thượng nhân giận dữ, chỉ vào Vương Viễn nói: "Ta đang nói chuyện với Huyền Từ phương trượng, khi nào thì đến lượt ngươi nói xen vào."

"A di đà phật!" Vương Viễn nói: "Tiểu tăng lấy lý luận sự, có quan hệ gì với bối phận chứ. Lại nói, ta là đệ tử thân truyền của Huyền Từ phương trượng, nơi này lại là Đại Hùng bảo điện của Thiếu Lâm tự, chả lẽ ngay cả quyền lợi nói chuyện ta cũng không có sao? Ngươi luôn miệng nói Thiếu Lâm tự cường thế, nhưng ngươi tới cửa Thiếu Lâm tự ta, lại không cho phép đại sư huynh là ta nói chuyện, rốt cuộc là ai cường thế? Người dùng bối phận ép người cũng chẳng phải Huyền Từ phương trượng chúng ta."

"Ta... Ta..."

Thần Sơn thượng nhân có võ công trác tuyệt, nhưng võ miệng quả thực không được.

Huống chi công phu mồm mép của Vương Viễn được kế thừa từ Huyền Từ, lại còn là trò giỏi hơn thầy, nên đâu phải người mà Thần Sơn thượng nhân có thể nói thắng được.

Chỉ hai ba câu, Vương Viễn đã chiếm thế chủ động.

Đối với hành vi của Vương Viễn, Huyền Từ khá vừa lòng, cười híp mắt nói: "Đồ nhi, không được quá đáng! Thần Sơn lão sư dù gì cũng là trưởng bối."

Nói tới đây, Huyền Từ lại nói tiếp: "Nếu những điển tịch võ công này chỉ bình thường thì công khai có gì đáng ngại? Chỉ là những quyền kinh kiếm phổ này đều có nội dung uyên bác, được người trong chốn võ lâm khâm phục và ngưỡng mộ. Nếu để người trộm truyền ra ngoài, gián tiếp rơi vào trong tay hạng người cuồng vọng tự đại, lòng dạ hẹp hòi, thì sẽ là hậu hoạn vô cùng, chắc chắn không phải phúc của võ lâm.".

Lúc nói tới tám chữ "cuồng vọng tự đại, lòng dạ hẹp hòi", Huyền Từ còn cố ý nhấn mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận