Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 206: Nhạc Bất Quần!

Mới nãy ở cửa Hồi Nhạn Lâu, Mario nói hắn ta cũng tới đây làm nhiệm vụ xuất sư.

Song tên này mặt mũi cũng đủ lớn đấy, có thân phận gì mà dám ngồi trên ghế thủ tịch…

Vương Viễn sinh ra trong thế gia võ thuật, so với người chơi khác thì vẫn khá hiểu quy củ, thấy Mario chẳng để ý ngồi trên ghế thủ tịch thì nhịn không được nói: "Sao ngươi lại ngồi ở chỗ đó? Như vậy không ổn đâu."

"Khà khà!" Mario mặt dày vô sỉ cười bảo: "Mấy vị chưởng môn cũng không được ngồi, ta cảm thấy chỉ có hai chúng ta mới xứng ngồi ở đây."

"Hở? Vì sao?"

Vương Viễn hỏi với vẻ kỳ quái.

"Thiếu Lâm và Võ Đang chính là hai phái đứng đầu trong võ lâm! Hai chúng ta không được ngồi thì ai ngồi?" Mario hùng hồn nói.

Quần hào trong viện nghe vậy thì đồng loạt quay đầu liếc nhìn Mario với vẻ hung ác, trong đó không thiếu những người chơi của môn phái khác đến đây làm nhiệm vụ xuất sư.

Ồ, chơi đạo sĩ và hòa thượng mà còn có cảm giác ưu việt nữa chứ.

"Ngươi nói có lý lắm!" Vương Viễn suy tư một chút, trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người gật gật đầu.

"Ha ha ha!"

Đúng lúc này đột nhiên có người cười nói: "Thiếu Lâm và Võ Đang đúng là hai phái đứng đầu võ lâm, hai vị tuy chưa xuất sư nhưng ngồi ghế thủ tịch cũng là chuyện dĩ nhiên! Những lão già Ngũ Nhạc Kiếm phái chúng ta an vị ở bàn thứ hai thôi."

Người này ngoài miệng thì nói quang minh lẫm liệt lắm nhưng ngụ ý trong đó không cần nghĩ cũng biết, mẹ kiếp, rõ ràng đang ngầm đâm chọc và xem thường người ta.

Vương Viễn nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy người kia tầm ba đến bốn mươi tuổi, có râu, mặt như quan ngọc, vô cùng chính khí, khinh bào buộc hờ, tay phải phe phẩy quạt xếp, dáng vẻ rất tiêu sái.

"Đây là ai vậy?" Vương Viễn nhìn thấy nam nhân trung niên kia thì hơi sửng sốt, nhịn không được hỏi nhỏ Mario.

"Nhạc Bất Quần!" Mario nhỏ giọng đáp: "Chưởng môn phái Hoa Sơn."

"Chả trách!" Vương Viễn tiện tay ôm quyền với Nhạc Bất Quần: "Hóa ra là Nhạc chưởng môn, thất kính thất kính!"

"Không dám!"

Nọ Nhạc Bất Quần cười rồi tiếp tục nói: "Ta lại nghe nói hai vị mới đến thành Hành Dương đã đi tìm kỹ viện, chẳng lẽ hai phái lớn Thiếu Lâm và Võ Đang còn có sở thích này, Nhạc mỗ đúng là quê mùa lạc hậu quá."

"Ha ha! Gì mà Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm chính phái, chó má hết, môn hạ đệ tử cũng chẳng tốt đẹp gì!"

Quần hào trong nội viện vốn đã bất mãn với lời nói vừa nãy của Mario rồi, lúc này nghe thấy lời Nhạc Bất Quần nói thì trong đình viện lập tức xôn xao cả lên.

Một hòa thượng và một đạo sĩ kết bạn đi dạo kỹ viện, thật sự rất thú vị.

"Tổ sư nhà nó!!"

Giờ Vương Viễn đã hiểu rõ vì sao Bôi Mạc Đình lại nói Nhạc Bất Quần là một lão già âm hiểm, đàn bà vô cùng, trước tiên tâng bốc người ta lên tận giời, sau đó lại giẫm một phát, khốn kiếp, đây là chuyện mà con người làm đó hả?

Song thái độ của Nhạc Bất Quần đối với Vương Viễn không ra gì cũng có thể hiểu được. Bôi Mạc Đình vốn là đệ tử kiệt xuất của phái Hoa Sơn, kết quả bị Vương Viễn kéo nhập ma đạo, Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ đệ nhất Hoa Sơn cũng bị hắn đoạt mất danh tiếng.

Nhạc Bất Quần vẫn muốn đứng đầu võ lâm chính phái, cùng với Thiếu Lâm và Võ Đang chia nhau chống đỡ thiên hạ, phái Hoa Sơn vất vả lắm mới có ngày nổi danh, kết quả bị Vương Viễn làm rối. Nhạc Bất Quần dĩ nhiên không mấy thiện cảm với hắn rồi.



Song Vương Viễn đâu phải loại người để người ta tùy ý bắt chẹt như vậy.

"Ha ha!"

Đối mặt với sự chế giễu của đám người kia, Vương Viễn không phủ nhận mà còn rất thản nhiên nói: "Đúng vậy, tiểu tăng truy sát dâm tặc Điền Bá Quang đến Xuân Hương Lâu, không ngờ Nhạc chưởng môn cũng ở đấy, thứ cho ta mắt mũi kém cỏi không nhận ra ngài, nếu không ta đã mời ngài vào chơi đùa cô nương nhà người ta rồi. Mọi người cũng biết đấy, nơi như Xuân Hương Lâu không tiếp đãi người chơi chúng ta."

"..."

Phải công nhận là Vương Viễn to gan lớn mật thật, gặp ai cũng dám chọc.

Hắn chỉ nói hời hợt một câu, không chỉ làm rõ chuyện vì sao mình đến Xuân Hương Lâu, còn tiện thể kéo Nhạc Bất Quần vào hố phân nữa.

Vương Viễn vừa nói xong, thoáng chốc trong viện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đểu nhìn về phía Nhạc Bất Quần với vẻ mặt phức tạp.

Hiện giờ người chơi Thiếu Lâm tự nhiều hơn không ít, nhưng môn phái lớn đứng đầu thiên hạ vẫn là Hoa Sơn. Nhạc Bất Quần là chưởng môn cao quý của phái Hoa Sơn, thân phận kính trọng biết bao, thế mà Vương Viễn dám mở mồm nói như vậy, đúng là muốn tìm đường chết!

"Mẹ nhà ngươi, tên hòa thượng kia đừng có ngậm máu phun người! Sư phụ ta khiêm tốn, nho nhã lại chính trực, há là hạng người đó?"

Sư phụ chịu nhục, đám đệ tử sau lưng Nhạc Bất Quần đều tức giận đồng loạt rút kiếm ra.

"Ha ha ha!"

Nhạc Bất Quần khoát tay áo bảo: "Ngưu đại sư cứ thích nói đùa, mọi người chớ xúc động, nào, ngồi xuống hết đi."

Rốt cuộc vẫn là Nhạc Bất Quần mặt dạn mày dày, nhếch miệng cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Vương Viễn cũng biết Nhạc Bất Quần thực lực cao cường, nếu động tay động chân thật thì cả hắn và Mario có xông lên cũng không đủ cho lão bóp. Nếu Nhạc Bất Quần đã không nói gì nữa thì dĩ nhiên Vương Viễn sẽ không bức bách nhau đến cùng.

Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi rồi, người hầu Lưu gia mới bưng rượu và đồ ăn lên.

Lúc này Lưu Chính Phong cũng từ trong nhà đi ra, chào hỏi lần lượt với từng người, bầu không khí trong nội viện vui vẻ và hòa thuận.

Vương Viễn vốn là tên tham ăn, mặc kệ Lưu Chính Phong và mọi người chào hỏi nói chuyện ra sao, tự mình gắp thức ăn trên bàn đút vào miệng.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn uống "Cam Lâm Nhưỡng", giới hạn nội lực tăng thêm vĩnh viễn 50 điểm (uống lần nữa không có tác dụng)]

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn ăn "Thủy Tinh Trừu Tử", giới hạn khí huyết tăng thêm vĩnh viễn 50 điểm (ăn lần nữa không có tác dụng)]

...

Trong trò chơi, đồ ăn có hiệu quả tăng thêm thuộc tính cho người chơi.

Đầu bếp nhà Lưu Chính Phong rất giỏi, không chỉ tăng thêm thuộc tính mà hương vị cũng ngon nữa.

Những người khác đều đang cùng Lưu Chính Phong kết giao tình huynh – đệ, huynh trưởng – đệ các thứ, trên ghế thủ tịch chỉ có đúng Vương Viễn và Mario, hai người này đang đua xem ai ăn nhanh hơn.

Dáng vẻ ăn thùng uống chậu kia chẳng ra dáng người xuất gia chút nào cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận