Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 245: Thưởng xà

Nhân lúc người chơi Yến Kinh còn chưa tụ tập ở Triệu vương phủ, Vương Viễn vẫn còn đủ thời gian đi cướp một con rắn.

Ân Dương Khắc cũng không lừa đảo người khác vì mạng sống của mình. Bởi vì đều là người nuôi rắn, nên Sâm Tiên Lão Quái và Âu Dương Khắc đều thích chỗ vắng lặng, nơi ở tuy hẻo lánh nhưng không cách nhau quá xa. Chẳng mấy chốc Vương Viễn đã đi tới sân nhà mà Âu Dương Khắc nói.

Vừa vào sân, Vương Viễn đã ngửi ngay thấy một mũi thuốc bắc gay mũi.

Chẳng trách gọi là Sâm Tiên Lão Quái, chắc con hàng này xuất thân từ tiệm thuốc bắc.

Vương Viễn băng qua sân, đi thẳng vào trong phòng.

Chỉ thấy trên bàn, trên sập, dưới đất, chỗ nào cũng để đầy dược liệu, cùng đủ loại chai lọ, chum, âu... Sâm Tiên Lão Quái hẳn là có tiếng nói chung với Lê Sinh, đều là nhà hóa học.

"Ai đấy? Định làm gì?"

Đúng lúc Vương Viễn đang tìm kiếm khắp phòng, đột nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng quát.

Hắn quay đầu lại, thấy một ông lão đang đứng đằng sau.

Ông lão có vóc người trung bình, tóc bạc trắng như cước, sắc mặt hồng hào, diện mạo trông còn trẻ trung, thần thái sáng láng, mặc áo dài vải đay, trang phục không phải đạo cũng chẳng phải phàm tục, chỉ có điều trên đỉnh đầu trọc lốc, thoạt nhìn khá buồn cười.

Thấy Vương Viễn quay đầu lại, ông lão kia lại chỉ vào hắn hỏi: "Con lừa trọc, dám tới đây ăn trộm đồ của Sâm Tiên Lão Quái ta."

[Sâm Tiên Lão Quái - Lương Tử Ông] (Tứ Phương Quần Hiệp)

Cấp bậc: 40

Cảnh giới: Hạc Lập Kê Quần

"Mẹ kiếp!"

Nghe Lương Tử Ông nói, Vương Viễn cạn lời, sao lão già này vẫn còn mặt mũi mà chửi người khác là đồ trọc?

"Ta tới lấy một thứ?" Vương Viễn đang vội, không rảnh để dài dòng với Lương Tử Ông, dứt khoát nói: "Nghe nói lão nuôi một con rắn lớn, mau đưa cho ta. Ta không có thời gian."

"???"

Vương Viễn vừa dứt lời, Lương Tử Ông ngây người ngay tại trận: "Cha tiên sư ngươi, tên cướp trọc nhà ngươi dám tới cướp đồ của lão tử, có biết..."

"Rầm!"

Lương Tử Ông còn chưa nói hết câu, Vương Viễn đã giơ tay vỗ lên cột đá trong phòng, trên cột đá lập tức xuất hiện một dấu tay sâu hơn hai tấc.

Vương Viễn sầm mặt lại, hung hăng nói: "Âu Dương Khắc đã bị ta làm thịt, ta không ngại tiện tay thịt luôn cả lão đâu!"

"Ực..."

Lương Tử Ông nuốt nước bọt đánh ực, mồ hôi lạnh từ chảy ròng ròng từ trán xuống.

Tuy cột đá này vô cùng cứng, nhưng người có võ công cao cường đều có thể đánh vỡ, phá hủy một cái cột đá cũng chẳng coi là võ học cao thâm gì. Nhưng Vương Viễn vỗ một chưởng ra một dấu tay sâu hai tấc mà ngay cả đá vụn cũng không rơi xuống. Để làm được điều này thì không chỉ là vấn đề chưởng lực có mạnh mẽ hay không, mà có thể thấy được hòa thượng này có nội công cực kỳ thâm hậu.

Đều là người trong Triệu vương phủ, Lương Tử Ông tất nhiên biết rất rõ thực lực của Âu Dương Khắc. Là thiếu chủ của Bạch Đà Sơn, đệ tử thân truyền của Ngũ Tuyệt Âu Dương Phong, Âu Dương Khắc có tu vi cực cao. Ngay cả hắn ta mà cũng bị tay hòa thượng này làm thịt, thì lão càng không phải là đối thủ.

Đại Phúc Xà vốn là bảo bối yêu quý của Lương Tử Ông, nhưng trong tình huống cần mạng hay cần rắn, thì Lương Tử Ông cũng sẽ không do dự.

"Ha ha ha!" Lương Tử Ông bật cười một tiếng: "Có bằng hữu từ nơi xa tới Bất Diệc Nhạc Hồ, ta và ngươi gặp nhau cũng là cái duyên..."

"Rắn ở đâu?" Vương Viễn không rảnh rỗi nghe lão tán dóc, giơ tay lên vỗ một chưởng vào chiếc bàn bên cạnh Lương Tử Ông.

"Rầm" một tiếng, chiếc bàn vỡ vụn.

Lương Tử Ông rụt cổ lại, chỉ vào một sọt trúc lớn trong góc tường, nói: "Rắn ở trong kia, ngươi cứ việc cầm đi."

Vương Viễn sải bước đi tới, lật sọt trúc ra nhìn, quả nhiên bên trong có một con rắn lớn màu đỏ như máu đang cuộn trong, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.

"Xì!"

Thấy Vương Viễn lật nhà trúc của mình lên, con rắn há miệng nhào về phía hắn.

"Ha ha!"

Lương Tử Ông sau lưng Vương Viễn nheo mắt, nhấc tay bắn ba mũi ám khí mang theo ánh sáng đen về phía lưng hắn.

"Tử Ngọ Thấu Cốt Đinh"!

Độc môn của Lương Tử Ông là ám khí, lào già này còn quanh năm nghịch thuốc, trên mũi kim đương nhiên là bôi kịch độc. Ngay cả người có võ công cao cường, trúng một mũi kim này thì cũng thấy máu tắc thở ngay.

"Keng keng keng!"

Nhưng Tử Ngọ Thấu Cốt Đinh vừa bắn vào lưng Vương Viễn đã phát ra tiếng vang khe khẽ sau đó liên tiếp rơi xuống đất. Còn Vương Viễn thì hồn nhiên không phát hiện ra.

"Ta..."

Lương Tử Ông thấy cảnh tượng đó thì ngây người.

Đương nhiên là Vương Viễn cảm nhận được sau lưng có người tấn công, chỉ có điều lúc này hắn không rảnh để ý tới Lương Tử Ông giở trò mờ ám sau lưng.

Con đại phúc xà cả người đỏ rực, bộ dạng dữ tợn, hiển nhiên là thứ kịch độc. Khi bị nó tấn công, Vương Viễn hơi ngửa người ra sau né tránh.

Rắn là loài không chân, không đứng thẳng được, cắn trượt một phát con rắn lớn lại rơi xuống giỏ trúc. Vương Viễn nhân cơ hội đưa tay phải nắm hàm trên, tay trái giữ hàm dưới của con rắn, sau đó hai tay gắng sức kéo sang hai bên.

"Xoẹt" một tiếng, máu tươi văng khắp nơi.

Miệng con rắn to bị Vương Viễn xé làm đôi đến tận cổ, tạo thành một chữ Y, giãy hai phát rồi nằm im.

Vương Viễn muốn lấy xương rắn, nên con đại phúc xà này sống hay chết đều chẳng việc gì, lấy được xương là xong.

"Rắn bảo bối của ta!"

Thấy rắn bảo bối của mình bị Vương Viễn xé làm hai nửa, Lương Tử Ông đau lòng thiếu chút nữa hộc máu. Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, lão ta nóng đầu lên bèn chụp vào đầu vai Vương Viễn.

Vương Viễn nghe thấy tiếng gió thổi sau tai, xoay người bổ một chưởng "Thần Long Bãi Vĩ" về phía Lương Tử Ông. Nào ngờ nhìn Lương Tử Ông có vẻ già nua, nhưng thân pháp lại cực kỳ linh hoạt.

Lão ta lách người, né tránh đòn tấn công của Vương Viễn, năm ngón tay phải khum lại, chụp vào khớp xương khuỷu tay trái của hắn.

"Đại Cầm Nã Thủ"!

"Ha ha! Dám giở chiêu này với ta à?"

Vương Viễn thấy thế không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn xoay cánh tay né tránh trảo thủ của Lương Tử Ông, sau đó năm ngón tay cũng khum lại chụp ngược tở về, bắt được cùi chỏ của Lương Tử Ông, rồi chợt kéo mạnh xuống.

"Rắc" một tiếng, tay phải của Lương Tử Ông lập tức rũ xuống.

Trò tháo khớp này Vương Viễn đã luyện từ lúc năm tuổi đến hai mươi tuổi, gần như sáp nhập vào bản năng. Người dám chơi trò này với hắn trên đời này chỉ một bàn tay là đếm hết. Lương Tử Ông là một NPC mà cũng dám tung chiêu thức ấy ra với hắn, chẳng phải là muốn chết sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận