Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 857: Ngưu Đại Xuân tạo nghiệp

Trên gương mặt của Thần Sơn không hề sợ hãi, bảo: “A di đà Phật, mọi người đều là đệ tử Phật môn, sao lại trở nên thô bạo thế?”

Hai Lạt Ma hơi đẩy đao nhọn về phía trước, quát: “Đại hòa thượng, chúng ta phải đắc tội rồi.”

Thần Sơn không chút hoang mang, hơi nghiêng người tránh sang một bên, đao nhọn của hai Lạt Ma đều đâm vào ngực đối phương.

“Phập!” Một tiếng, hai Lạt Ma đều đâm thủng tim người kia.

“Không hay rồi! Hòa thượng đánh chết người rồi!” Vương Viễn thấy thế, lập tức mở cờ trong bụng, lớn tiếng gào lên một cách hưng phấn.

Lúc này, ngoài cửa lại có ba, bốn mươi vị Lạt Ma xông vào…

Nhìn thấy hai Lạt Ma bỏ mình dưới đao, nằm trên mặt đất trước mặt, các Lạt Ma lập tức nổi trận lôi đình.

Ba Ngạn lại càng giận không có cách nào nguôi hơn, vốn muốn khởi binh vấn tội, nhân cơ hội này lục soát chùa Thanh Lương một chút, kết quả lại chết mất hai đệ tử, đã ăn trộm gà không được lại còn mất thêm nắm gạo…

Vương Viễn thì lại ở một bên thêm dầu vào lửa: “Ba Ngạn sư bá, hòa thượng này đúng là không coi Phật sống Tang Kiệt ra gì cả, phải nổi lửa đốt rụi chùa Thanh Lương thôi!”

Trên đường tới chùa Thanh Lương, Vương Viễn cũng biết được thân phận của Ba Ngạn từ chỗ Bác Ngạc, biết ngày thường người mà Đại Lạt Ma Ba Ngạn này tôn kính nhất chính là Phật sống Tang Kiệt. Nếu nhắc đến mặt mũi của Tang Kiệt đó, chắc chắn có thể thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, nghe thấy bốn chữ Phật sống Tang Kiệt, Đại Lạt Ma Ba Ngạn lập tức mất bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Nếu những hòa thượng này đã rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy mọi người cứ việc ra tay giết người là xong!”

Những Lạt Ma đó lăm lăm lưỡi đao sắc bén trong tay, bày ra thế trận sẵn sàng đón địch, nghe thấy đại Lạt Ma Ba Ngạn vừa nói ra lời này, các Lạt Ma lập tức ra tay.

Lần này, chùa Văn Thù có sự chuẩn bị mà tới, trong ngoài chùa Thanh Lương ước chừng có đến ba, bốn trăm Lạt Ma, người nào cũng cầm binh khí trong tay, hung hãn lạ thường.

Chùa Thanh Lương lại không phải là chùa lớn, trên dưới cũng chỉ có hơn năm mươi hòa thượng, phần lớn không biết võ công, làm sao có thể ngăn cản được những Lạt Ma hung ác này, trong lúc nhất thời, bên ngoài thiền viện đã máu chảy thành sông.

Thần Sơn và Trừng Quang hiển nhiên có võ công cao cường, nhưng cũng không thể ngăn cản được nhiều kẻ địch như vậy.

Thấy chùa Thanh Lượng đang yên tĩnh tốt đẹp này sắp biến thành chiến trường thảm khốc, Phương Đông Chưa Tỏ dựng ngón giữa lên với Vương Viễn, nói: “Ngươi đúng là tạo nghiệp mà!”

“Con mẹ nó làm sao ta biết Lạt Ma lại hung bạo như thế được?” Vương Viễn cũng có hơi ngây người.

Hắn vốn chỉ muốn đốt trụi chùa Thanh Lương để trả thù lão cẩu Thần Sơn một chút, chứ không muốn gây họa ra án mạng, ai mà biết được những Lạt Ma này không hề nói lý lẽ mà đã trực tiếp ra tay giết người rồi.

“Sư bá, là hắn sao?”

Ngay khi Vương Viễn đang suy nghĩ có nên giúp hòa thượng ở chùa Thanh Lương ngăn chặn Lạt Ma hay không, thì lúc này, có một Lạt Ma kéo một tăng nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi tới đại điện, hỏi Ba Ngạn.

“Không phải!”

Ba Ngạn lắc đầu: “Tìm tiếp đi!”

“Lạt Ma này là đồ ngu sao?” Vương Viễn buồn bực bảo: “Rõ ràng người ta bắt đi là một tiểu Lạt Ma, ngay cả già trẻ bọn họ cũng không phân biệt nổi là sao?”

“Bọn họ hoàn toàn không phải tới để tìm Lạt Ma mất tích đâu!” Phương Đông Chưa Tỏ đột nhiên như nghĩ ra gì đó, vỗ đùi bảo: “Bọn họ đang tìm hoàng đế Thuận Trị!!”

“Mau! Chúng ta mau đi tìm, đừng để Lạt Ma giành trước!”

Vương Viễn nghe thế, vội vàng đi ra sau điện.

“A di đà Phật!”

Nhưng khi hai người vòng đến sau điện, đột nhiên một tiếng Phật hiệu truyền tới, ngay sau đó một bóng người thấp bé, không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt hai người Vương Viễn.

“Lão nạp biết ngay là ngươi đang giở trò quỷ!”

Thần Sơn thượng nhân mang vẻ mặt giận dữ, nhìn chằm chằm vào Vương Viễn và bảo: “Ngưu Đại Xuân, tội nghiệt của ngươi không nhỏ đâu!”

Khi nói chuyện, Thần Sơn thượng nhân đột nhiên tiến lên một bước, giơ bàn tay phải ra, bổ một chưởng phong sắc bén vào chính giữa mặt Vương Viễn.

“Lạch cạch!”

Mặt nạ mà hắn đang đeo trên mặt rơi xuống đất, thuật dịch dung bị chạm vào, biến Vương Viễn từ một Lạt Ma thành một gã hòa thượng to béo mặc áo cà sa màu vàng.

“Shit…”

Chưởng này của Thần Sơn lao đến cực nhanh, lúc Vương Viễn kịp phản ứng lại thì mặt nạ đã rớt trên mặt đất rồi.

Phương Đông Chưa Tỏ và Vương Viễn đồng thời hít vào một hơi thật sâu.

Quả nhiên, mỗi tầng cảnh giới đều có sự khác biệt lớn, giữa chưởng môn với nhau cũng phân chia mạnh yếu.

Trong chín môn phái lớn, thực lực thấp nhất chính là Nhạc Bất Quần cấp 120, bản lĩnh của ông ta đến đâu Vương Viễn đã tận mắt chứng kiến, khác một trời một vực so với hòa thượng trước mắt này.

Công pháp mà Thần Sơn thượng nhân tu luyện chẳng phải loại võ học cấp cao gì, chẳng qua là mấy chiêu quyền cước vô cùng thô thiển trên giang hồ, nhưng tốc độ đánh cực nhanh, ngay cả Vương Viễn cũng không phản ứng kịp. Chung quy lão cũng là cao thủ cấp 145, thực lực cách rất xa người chơi trong giai đoạn hiện tại.

“Ngưu Đại Xuân, ngươi thân là đệ tử cửa Phật, sao lại vô cớ khơi mào tranh chấp giữa hai phái Thanh Hoàng, ngươi đã biết tội của mình chưa?”

Thần Sơn thượng nhân nhìn chăm chú vào Vương Viễn bằng khuôn mặt đầy ôn hòa, cất giọng từ tốn hỏi.

Cùng lúc đó, Vương Viễn nhận được thông báo của hệ thống: “Khơi mào tranh chấp Phật môn, trừ 500 điểm hiệp nghĩa.”

“Đậu mòe!”

Thấy thông báo của hệ thống, Vương Viễn khóc không ra nước mắt. Sớm biết vậy hắn đã phóng hỏa chùa Vân Thù rồi, ít ra tội phóng hỏa chỉ bị trừ ít điểm, giờ thì hay rồi, mất thẳng 500 điểm hiệp nghĩa luôn!

Buồn bực thì buồn bực, Vương Viễn sợ lão hòa thượng Thần Sơn lại gây khó dễ thêm nên lùi về sau một bước, dịch đến cạnh cửa, cất cao giọng nói: “Chuyện khơi mào tranh chấp, ta nhận! Ta có tội nghiệt ta cũng nhận! Nhưng sao ngài có thể đùn đẩy trách nhiệm, đổ hết tội lỗi lên đầu ta?”

“Lão nạp có trách nhiệm gì?” Thần Sơn thượng nhân lạnh lùng hỏi, chuyện liên quan đến danh vọng bản thân khiến lão cũng khẩn trương lên hẳn.

Vương Viễn đáp: “Nếu ngài đàng hoàng trả lại kinh thư cho Thiếu Lâm tự thì đâu có những chuyện phát sinh sau đó. Ngài lòng tham không đáy, ý đồ giấu kinh thư làm của riêng, nhất niệm thị nhân, nhất niệm ký quả. Đây là quả báo vì lòng tham của ngài!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận