Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 651: Ta là ba ngươi

Đinh Lão Tiên lại bắt đầu đau khổ đi cọ nhiệm vụ.

"Được chứ, nhiệm vụ này phỏng chừng một người không làm được, đợi thi đấu khu vực xong rồi, chúng ta cùng đi đi." Trường Tình Tử rất hào phóng đồng ý.

Kế đó chính là vòng tứ kết thi đấu khu vực.

Tám chiến đội của bốn chiến khu lớn tề tựu lại, mặc dù từng chiến đội đều là đội mạnh bứt phá từ bốn chiến khu lớn nhưng so với chiến đội cấp chuyên nghiệp như Ngũ Nhạc Hùng Phong vẫn còn có chút chênh lệch.

Sau mấy vòng đấu, chiến đội Một Đám Ô Hợp may mắn “lên voi”, lại không đụng phải chiến đội mạnh như Ngũ Nhạc Hùng Phong, đàn áp cả một đoạn đường, rốt cuộc thành công thăng cấp, trở thành đại biểu khu vực Trung Nguyên tham gia “Tổng chung kết Hoa Sơn Luận Kiếm”.

Vì để phù hợp với chủ đề của “Hoa Sơn Luận Kiếm”, địa điểm của trận chung kết được tổ chức trên đỉnh Hoa Sơn, thời gian là ba ngày sau giống như trước đó.

Thực ra đây chính là thời gian hệ thống cho người chơi tổ chức lại đội ngũ, dù sao thi đấu khu vực lần này đã đào thải không ít cao thủ.

Cao thủ ấy mà, ai nấy đều nhìn đời bằng nửa con mắt, bị đồng đội kéo chân sau thua tranh tài khẳng định sẽ không phục, đây cũng là cơ hội để những cao thủ đó quay trở lại sân đấu.

Cao thủ trong trận chung kết nhiều như mây, phần thưởng dĩ nhiên cũng cực kỳ phong phú, nếu có cơ hội tham gia thì không ai lại cam lòng từ bỏ cả.

Hệ thống sắp xếp như vậy là có tính người lắm rồi.

"Chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi!"

Tranh tài kết thúc, nhóm Một Đám Ô Hợp rời khỏi đấu trường, Trường Tình Tử và Đinh Lão Tiên dẫn đầu đứng dậy rời đi. Đây chính là nhiệm vụ cốt truyện ẩn đấy, phần thưởng không biết phong phú bao nhiêu, lỡ đó là một nhiệm vụ xung đột, không đi làm nhanh chẳng phải sẽ bị người nhanh chân hơn hẫng tay trên hay sao?

"Ta cũng đi!"

Bôi Mạc Đình giơ tay lên nói: "Cho ta theo với!"

Thói quen cọ nhiệm vụ của bạn học Bôi Tử là từ phái Hoa Sơn mà ra, trước kia cọ nhiệm vụ hiệp nghĩa chính phái, nay cọ nhiệm vụ hiệp nghĩa tà phái, Hồ Thanh Ngưu là người Ma giáo, cứu lão khẳng định là vế sau nên Bôi Mạc Đình tất nhiên phải góp một chân vào chung vui.

"Tiểu Mộng có đi không?"

Trường Tình Tử đúng là rất nghĩa khí, lúc này cũng không quên Nhất Mộng Như Thị.

Nhất Mộng Như Thị cũng là người chơi độc, hơn nữa còn là tà phái, nhiệm vụ này mang theo cô cũng không thừa.

"Ta không đi đâu!" Nhất Mộng Như Thị khoát tay bảo: "Ta đi thu thập nguyên liệu luyện độc đây!"

Nhất Mộng Như Thị là một cô gái rất biết mình biết ta, hiểu rõ bản lĩnh của mình đến đâu. Nhiệm vụ cốt truyện ẩn không thể so được với những nhiệm vụ khác, thất bại một lần là không thể nhận lại, lỡ như vì mình kéo chân sau khiến nhiệm vụ thất bại, cho dù bọn họ không nói gì, Nhất Mộng Như Thị cũng cảm thấy rất áy náy. Cô gái này nhìn như thẳng thắn lại ngốc nghếch, nhưng kỳ thực là một người rất thực tế.

"Hai chúng ta cùng đi đi, ta cũng cần lấy chút nguyên liệu để sửa chữa con rối!" Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị cùng rời đi.

"Ta còn có vụ án cần tra."

"Lão đầu Trương Tam Phong gửi tin triệu hồi tất cả đệ tử Võ Đang…"

"Nghe nói Trường An nhiều món ăn ngon, ta đi theo Phi Vân Đạp Tuyết ăn chực đây!"

Những người khác cũng rối rít đi làm chuyện của mình.

Chẳng mấy chốc ngoài sân thi đấu chỉ còn sót lại mỗi mình Vương Viễn.

Đúng lúc này, cửa sổ trò chuyện riêng của Vương Viễn bắt đầu nhấp nháy – hệ thống thông báo: Nhất Phi Trùng Thiên muốn thêm bạn tốt với bạn.

"Nhất Phi Trùng Thiên?"

Khi nhìn thấy cái tên này, trong lòng Vương Viễn lộp bộp một tiếng, tiện tay nhấn nút từ chối.

Nói đùa gì đấy, Nhất Phi Trùng Thiên này có thân phận cực kỳ thần bí, mãi đến tận khi tranh tài kết thúc, mọi người đều không đoán ra rốt cuộc y là ai.

Mặc dù mọi người vẫn cho rằng tên này là chúa khoe khoang, nhưng Vương Viễn luôn cảm thấy y hết sức quen thuộc, hơn nữa còn khá khủng bố, theo bản năng có chút bài xích. Giờ y thêm bạn tốt với mình, Vương Viễn bèn từ chối ngay lập tức.

Bo bo giữ mình mới là lẽ phải, nhân vật nguy hiểm như vậy hắn vẫn nên cách xa chút thì tốt hơn.

"Ta là ba ngươi!"

Rất nhanh Nhất Phi Trùng Thiên lại gửi tới một lời mời thêm bạn tốt.

"Ta là ông nội ngươi!!!"

Vương Viễn tức giận từ chối lần nữa, cũng thuận tiện gửi đi một tin nhắn.

"Đừng làm rộn, ta tìm ngươi mua ít đồ!"

Nhất Phi Trùng Thiên gửi lời mời kết bạn lần thứ ba.

"Tới đây đi! Ta đang ở cửa đấu trường Trường An đây!" Lần này Vương Viễn chấp nhận lời mời kết bạn.

Chẳng mấy chốc sau có một đại hán râu quai nón, thân hình vạm vỡ xuất hiện ở cửa đấu trường, chính là Nhất Phi Trùng Thiên.

"Ngươi nói ngươi là ông nội ai hả?"

Nhất Phi Trùng Thiên nhìn thấy Vương Viễn, lập tức lộ vẻ tức giận, vung tay nện một quyền thẳng mặt Vương Viễn.

"Úi úi! Ngươi muốn chết phải không?"

Vương Viễn thấy thế không khỏi sững sờ.

Má ơi, Nhất Phi Trùng Thiên này cùng lắm chỉ là một tài khoản nhỏ chưa đến cấp 10 ngay cả môn phái cũng chưa vào, thế mà cũng dám chủ động tấn công mình. Bố tổ sư nó, rốt cuộc là muốn sống hay muốn chết hả?

Dáng người của Nhất Phi Trùng Thiên cao lớn hơn Vương Viễn một chút, tuy là tài khoản nhỏ nhưng một quyền này nện tới này lại uy thế hừng hực, cứng rắn mạnh mẽ. Đối mặt với công kích của Nhất Phi Trùng Thiên, Vương Viễn theo bản năng hơi né sang bên.

"Xoạt!"

Đòn đánh của Nhất Phi Trùng Thiên thất bại, nắm đấm sượt qua người, nhưng vào lúc này y lại mở bàn tay ra, cong năm ngón tay lại, chụp nghiêng sang phải.

"Bặp!"

Vồ lấy cổ Vương Viễn.

"-1"

Một giá trị sát thương yếu ớt nhảy lên trên đầu hắn.

"???!!!"

Vương Viễn bị bàn tay của Nhất Phi Trùng Thiên tóm lấy cổ thì nhất thời hoảng hốt.

Mặc dù lần này chỉ miễn cưỡng đánh ra một giá trị sát thương nhưng Vương Viễn so với ai khác đều rõ ràng hơn rằng muốn đánh trúng hắn cần phải có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật.

Một quyền chưa trúng, cấp tốc biến chiêu.

Quyền chưởng nối tiếp nhau không một chút sơ hở, nghiễm nhiên đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, thu phát tự nhiên, thuận buồm xuôi gió. Người có thể đạt tới cảnh giới này hiện nay chỉ đếm được trên một bàn tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận