Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 448: Người xuất gia phải có lòng từ bi và độ lượng

"Đại Xuân huynh đệ, hóa ra là ngươi… Sao ngươi phải làm vậy?"

Kiều Phong thấy Vương Viễn đột nhiên xuất hiện thì hơi ngạc nhiên.

Dù sao y cũng biết Vương Viễn là đệ tử thân truyền của phương trượng Huyền Từ Thiếu Lâm tự. Lão hòa thượng Huyền Từ đang ở trước mặt, hắn lại ra tay giúp y, rõ ràng là tự hủy hoại tiền đồ của mình mà.

Không chỉ Kiều Phong mà Huyền Nan và Huyền Tịch cũng vừa sợ vừa giận, liếc nhìn Vương Viễn rồi quay đầu lại nhìn Huyền Từ với ánh mắt chất vấn rõ ràng: "Sư huynh, đồ đệ của huynh làm vậy rốt cuộc là có ý gì?"

Nếu những người có mặt ở đây chỉ có đệ tử của ba lão tăng bọn họ thì còn dễ nói, dù sao cũng là sư huynh đệ trong nhà, có phản đồ ngược lại cũng không có gì đáng chê trách, đánh chết tại chỗ hoặc trục xuất sư môn là được.

Nhưng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm này không phải là đồ đệ của bất cứ cao tăng đời chữ Huyền nào, mà là đồ đệ của Phương Chứng đại sư. Phương Chứng đại sư là chưởng môn Thiếu Lâm tự đời kế tiếp, bất kể là tu vi Phật pháp hay tu vi võ học đều không thua kém Huyền Từ, thần công Dịch Cân Kinh đã đạt tới trình độ tuyệt mỹ. Hiện giờ đồ đệ của Huyền Từ ra tay giúp Kiều Phong chẳng phải cho người ta có cớ nói ra nói vào sao?

"A di đà phật!"

Huyền Từ tỏ vẻ rất bình tĩnh, như thể đã sớm biết Vương Viễn sẽ làm như vậy, lão thản nhiên hỏi: "Đồ nhi, ngươi nghĩ kỹ chưa?"

"A di đà phật!"

Vương Viễn cũng bắt chước giọng điệu của Huyền Từ: "Sư phụ thường dạy ta phải có lòng từ bi, sống khoan dung độ lượng. Người các ngươi muốn bắt là bang chủ Kiều Phong, nhưng việc nào ra việc đấy, cớ gì lại ra tay với những người khác? Chuyện tàn nhẫn bực này không phải chuyện người trong chính phái nên làm."

Ý của Vương Viễn rất rõ ràng, muốn đánh thì các ngươi đánh Kiều Phong ấy, đánh không lại y thì ra tay tàn nhẫn với một người bị thương nặng, còn nói gì là đạo nghĩa giang hồ, là danh môn chính phái nữa?

Dĩ nhiên người sáng suốt đều nhìn ra được Vương Viễn không phải người tuân thủ nghiêm ngặt chính đạo, một hồi hiên ngang lẫm liệt như vậy, nói trắng ra là mượn cớ giúp Kiều Phong bảo vệ gánh nặng trên vai y.

Thế nhưng những lời này rất khí phách, như sét đánh vào lòng ba người Huyền Từ.

"Chuyện này... Lão nạp xin thụ giáo..."

Ba vị cao tăng nghe thấy những lời Vương Viễn nói thì đưa mắt nhìn nhau, mặt già đỏ bừng.

Ngày thường mọi người vẫn tự xưng là Phật môn chính đạo, lần này làm ra chuyện độc ác như vậy, hiển nhiên không bằng một hậu bối, bất kể là tu vi hay tâm cảnh của bọn họ đều trở nên tầm thường hết cả.

Nhất là Huyền Từ, sau khi xấu hổ xong, trên mặt lão lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ không hổ là đồ đệ mình dạy dỗ, bất kể là chuyện gì, phải chiếm lý lẽ trước đã… quả nhiên là được mình truyền dạy có khác.

Việc này truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ bị người ta nắm thóp.

Dù Phương Chứng đại sư có biết cũng phải khen ngợi Vương Viễn tâm địa Bồ Tát, có lòng từ bi và khoan dung. Đúng là đệ tử kiệt xuất của Thiếu Lâm tự, Huyền Từ có viên tịch tại chỗ cũng không uổng công sống một đời.

Nhóm Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đồng loạt câm nín.

Tên hòa thượng này đúng là không biết xấu hổ, nói chuyện đường hoàng như thế đấy!

"Kiều đại ca!"

Lúc này, Vương Viễn quay đầu lại hỏi Kiều Phong: "Ngay cả đám người chơi chúng ta ngươi cũng không muốn làm bị thương, ta tin ngươi không sát hại cha mẹ mình, nhưng ngươi có biết hung thủ giết người là ai không?"

"Ta cũng không rõ nữa!"

Kiều Phong lắc đầu nói: "Nhưng ta có cảm giác đã thấy bóng lưng kia ở đâu rồi."

"Bóng lưng?" Vương Viễn cười thầm: "Chẳng lẽ là bóng lưng khiến ngươi chịu oan ức?"

Kiều Phong lại bảo: "Ta chắc chắn đại ca lãnh đạo nhóm cao thủ vây đánh ở Nhạn Quan Môn năm đó là người ra tay giết người diệt khẩu!"

Vương Viễn: "..."

Huyền Từ nói không sai, Kiều Phong có hiểu lầm cực sâu với lão, nếu không tìm ra hung thủ thực sự thì nói gì cũng vô dụng.

"Nếu vẫn chưa tìm ra hung thủ, Kiều đại ca có bằng lòng ở lại Thiếu Lâm tự một thời gian, đợi tra ra manh mối không?" Vương Viễn lại hỏi.

"Chuyện này liên quan đến thân thế và sự trong sạch cả đời của Kiều mỗ, tha thứ đại ca không thể nghe theo." Kiều Phong dứt khoát bác bỏ lời đề nghị này.

"Nếu chúng ta cứ gắng giữ ngươi lại thì sao?" Vương Viễn hỏi tiếp.

"Kiều mỗ luôn luôn có lòng khoan dung!" Trong mắt Kiều Phong đột nhiên lóe lên tia lạnh lẽo: "Thế nhưng ai muốn ngăn cản ta tìm ra hung thủ thì đừng trách song chưởng của Kiều mỗ không nhận người."

Nhìn ra được, chấp niệm của Kiều Phong rất sâu, đã đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi… ai khuyên cũng không nổi.

"Vậy được!"

Vương Viễn gật đầu nói: "Mặc dù ta là đệ tử Thiếu Lâm, không thể giúp ngươi rời đi, nhưng ta sẽ cố gắng bảo vệ Hư Thanh chu toàn."

"Tội gì ngươi phải khổ như vậy?" Kiều Phong có chút ngoài ý muốn hỏi.

Kiều Phong là người khôn khéo cỡ nào chứ, tất nhiên hiểu rõ Vương Viễn nói vậy để mình không cần lo lắng cho Hư Thanh nữa, cứ ra tay hết sức không cố kỵ điều gì.

"A di đà phật!" Vương Viễn niệm phật rồi bảo: "Không phải ta giúp ngươi mà là trời cao có đức hiếu sinh, ta là đệ tử thân truyền của phương trượng Thiếu Lâm tự, dĩ nhiên phải có lòng thương muôn dân trăm họ."

"Ta hiểu!" Kiều Phong gật đầu, hoàn toàn bỏ xuống gánh nặng.

Kiều Phong phải chịu cảnh bị chúng bạn xa lánh, cha mẹ âm dương cách biệt, tâm trạng đã suy sụp đến cực điểm rồi, rơi vào tuyệt cảnh mà còn có người chịu giúp mình, trái tim nguội lạnh của y rốt cuộc cũng cảm nhận được sự thừa nhận trước nay chưa từng có.

Y lập tức gào to, tung người nghênh đón ba người Huyền Từ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận